Đông Cung Tiểu Thanh Mai

Chương 2: Sợ Tối


3 tuần


“Vì cái gì lại không đi?” Tại Sơn vô pháp lý giải, đuổi theo hướng tiểu cô nương đi vào trong thành, duỗi tay để ở đỉnh đầu nàng rồi so tới trước ngực mình, khoa tay múa chân một chút: “Muội mới 6 tuổi, lại lùn như vậy, muội có thể sống một mình sao.”

“Muội có thể mà.” Thất Thất ngữ khí chậm rì rì, thái độ lại dị thường kiên định.

Nàng lại không phải thật sự 6 tuổi.

Đời trước ngoài ý muốn chết, nàng đã đủ chín tuổi, là một đại cô nương.

Tại Sơn cúi đầu nhìn tiểu cô nương dầu muối không ăn, gấp đến độ dậm chân: “Muội cùng ta về nhà, ta sẽ là ca ca ruột của muội, ta sẽ che chở muội cả đời.”

Thất Thất hướng hắn cười cười: “Tại Sơn ca, ngươi hiện tại cũng không thường xuyên che chở ta sao.”

Tại Sơn lại khuyên: “Muội không phải thích đệ đệ sao, muội nếu đến nhà ta, muội liền có thể cùng Tại Giang chơi a.”

Tại Giang là đệ đệ ruột của Tại Sơn, hiện giờ mới một tuổi rưỡi, hàm răng còn chưa mọc hết, mỗi lần thấy nàng đều chạy tới nhào vào lòng nàng.

Nghĩ đến cách nhận người hiếm lạ của tiểu oa nhi, Thất Thất nhịn không được cười, nhưng như cũ không có dao động: “Hai nhà chúng ta chỉ cách nhau một bức tường, muội ở nhà của mình, cũng có thể mang theo Tại Giang chơi”.

Trên dọc đường đi về nhà, Tại Sơn đuổi theo Thất Thất không ngừng lải nhải khuyên bảo, nhưng mãi cho đến cửa nhà, tiểu cô nương vẫn không đáp ứng.

Nhìn Mạn Vân đang ở trong viện , Tại Sơn trực tiếp trèo đầu tường qua : “Tỷ, Thất Thất nàng không chịu đến nhà ta, tỷ mau khuyên nhủ nàng.”

Thất Thất từ cánh cửa gỗ rách nát của viện đi vào, cười chào hỏi: “Mạn Vân tỷ.”

Nhìn cách chạy trốn vội vàng của hai mẫu tử, rõ ràng bị vứt bỏ, nhìn tiểu cô nương lại như không có việc gì cười, Mạn Vân đau lòng không thôi, kéo tay nhỏ của nàng: “Thất Thất, cô mẫu muội đi rồi?”.

Thất Thất gật đầu: “Đúng, đi rồi.”

Mạn Vân giơ tay đem mồ hôi trên tóc của tiểu cô nương lau đi, ôn nhu an ủi nói: “Cái loại người này, đi liền đi rồi, muội cũng không cần khổ sở. Tí nữa muội liền dọn qua đây, từ hôm nay tới sau này, muội chính là muội muội ruột của ta và Tại Sơn.”

Tại Sơn lập tức trèo lên tường đất giao giữa hai nhà, ngồi lên đầu tường, hưng phấn nói: “Muội muốn dọn cái gì, ta cùng tới dọn”.

Nhìn hai tỷ đệ nhiệt tình, thật lòng suy nghĩ vì nàng, mắt nàng liền trở nên hồng hồng, tiến lên dùng sức ôm Mạn Vân: “Mạn Vân tỷ, cảm ơn ý tốt của tỳ cùng Tại Sơn ca , nhưng ta sẽ sống một mình thôi.”

“Lữ thúc còn đang dưỡng thương, cầm người hầu hạ, Tại Giang còn nhỏ, cũng  cần người chiếu cố, tỷ cùng Tại Sơn ca đã đủ vất vả, ta không thể lại cho các ngươi thêm phiền toái.”

Đời trước bị người thân nhất từ bỏ, cô mẫu rõ ràng đã đáp ứng nuôi nàng cũng lại vứt bỏ nàng, cảm giác bị vứt bỏ thật sự là không dễ chịu, nàng không muốn trải nghiệm cảm giác như thế nữa”.

Mọi người ở Lữ gia đều là những người tốt bụng, thiện lương, nhưng nàng không dám tiếp tục dựa dẫm vào người khác.

Mạn Vân cùng Tại Sơn trăm miệng một lời nói:

“Không phiền toái.”

“Một chút cũng không phiền toái.”

Nhiệt tình không thể từ chối, suy nghĩ chân thật trong lòng nàng không định nói, Thất Thất liền nghiêm túc tìm lý do khác: “Mạn Vân tỷ, Tại Sơn ca, nhà của mọi người không có đủ phòng để ở”.

Đây là lời nói thật, Lữ gia đông phòng có một giường, là Tại Sơn ở cùng với Lữ thúc trong lúc chiến loạn bị chặt đứt hai chân.

Tây phòng để chất đống các đồ vật, chỉ để đủ một cái giường đất nhỏ, Mạn Vân mang theo Tại Giang cùng ở, hai người vừa đủ, thêm nàng liền có chút chật chội, huống chi sau này thân thể mọi người sẽ càng ngày càng lớn, sau này sẽ càng chật chội.

Hai tỷ đệ đồng thời quay đầu lại, nhìn thoáng qua nhà mình, tính cả nhà bếp thì mới  có ba gian phòng đất thấp bé, Lữ Mạn Vân thở dài, Lữ Tại Sơn gãi gãi đầu, bọn họ chỉ nghĩ không thể để Thất Thất lẻ loi hiu quạnh, thế nhưng đã quên không để ý việc này.

Thấy vẻ mặt quẫn bách của hai tỷ đệ, Thất Thất cười nói: “Mạn Vân tỷ, Tại Sơn ca, dù sao chúng ta cũng ở cách vách, có việc gì ta liền tìm các ngươi, không cần lo lắng.”

Mạn Vân lại thở dài: “Xem ra cũng chỉ có thể như vậy, sau này gánh nước, chẻ củi đó đều là việc nặng, ta cùng Tại Sơn sẽ giúp muội làm.”

Mắt thấy muội muội sắp tới tay lại bay mất, Tại Sơn thực thất vọng, thôi vậy cũng không có cách nào, hắn héo héo mà từ đầu đầu tường nhảy xuống dưới: “Muội có chuyện gì, nhất định phải nói, không cần một mình tự làm.”

Thất Thất cong con mắt ngọt ngào mà cười: “Được a.”

Lữ Mạn Vân đem cái xẻng cùng cái sọt chứa đầy rau dại, đưa tới tay cho Thất Thất : “Chỗ đồ ăn là các tiểu hài tử cùng nhau đào giúp muội, ngày mai muội muốn ra ngoài thì vẫn là đi theo cùng bọn Tại Sơn, chớ có đi một mình.”

Thất Thất nghiêm túc nói cảm tạ, cáo từ ra cửa, rẽ vào phía bên phải, đẩy cửa gỗ của một viện ra, rồi đi vào.

Nàng xoay tay lại khóa chốt nắm cửa, đi đến trước cửa phòng, đẩy cửa ra, vào nhà bếp, đem sọt tre cùng cái xẻng đặt ở trên mặt đất, nhìn quanh trong phòng.

Trên kệ bếp để một đôi đũa, một cái chén gốm, đều đã dùng qua. Mép nồi dính một ít hạt kê vàng, còn có một ít cháo đã được nấu.

Hiển nhiên, cô mẫu nàng, không đúng, từ một khắc bỏ rơi nàng kia, thì không còn là cô mẫu của nàng nữa, về sau nàng liền kêu nàng ta là Trịnh thị.

Xem ra, Trịnh thị đã nấu một nồi cháo, ăn xong mới đi.

Thất Thất đi đến chỗ lu gạo, xốc lên cái nắp lên, nhìn vào bên trong xem xét.

Còn tốt, gạo vẫn còn ở đây.

Tiểu cô nương kiễng chân thò người đến lu gạo, dùng tay khảy khảy hạt gạo, ở trong lòng tính toán.

Nàng là một tiểu cô nương, một ngày vẫn là nấu một bữa, một bữa một ít gạo, đại khái có thể ăn trong khoảng 1 tháng.

Đến lúc đó, thảo nguyên rộng lớn, đất hoang, núi xa trùng điệp, đồ ăn sẽ ngày càng nhiều lên, cuộc sống cũng sẽ càng tốt hơn.

Cẩn thận đem lu gạo cất lại, Thất Thất vào Tây phòng mình thường ở, cẩn thận kiểm tra một lần, lại đi đến phòng trước đó mà Trịnh thị cùng Ngộ Nhi ở nhìn, phát hiện chỉ thiếu y phục của hai mẫu tử cùng một cái chăn nhỏ, mặt khác đều vẫn còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc trước địch đánh vào nội thành, đốt giết đánh cướp một phen, đồ vật có thể sử dụng trong nhà không còn nhiều lắm, mỗi loại đều rất quan trọng.

Ở trong căn phòng rỗng tuếch đi qua lại một vòng, tiểu cô nương vươn đôi tay nhỏ ấn ấn khuôn mặt mình hướng lên trên, làm ra một gương mặt tươi cười, lớn tiếng nói: “Một mình càng tự tại, không cần giặt nhiều xiêm y như trước, không cần làm cơm cho nhiều người, muốn nằm lúc nào thì nằm, muốn ăn như thế nào liền ăn thế ấy, không bao giờ bị mắng, thật tốt.”

“Thật tốt.”

Như để khẳng định thêm cho hai câu “Thật tốt”, tiểu cô nương liền đi đến nhà bếp, đạp lên băng ghế để vươn tới kệ bếp, cầm cái thìa gỗ, đem gạo trong nồi còn dư lại vớt hết lên, hiếm khi còn lau nhà sạch sẽ.

Chưa đã thèm mà liếm liếm môi, tiểu cô nương lại dọn băng ghế đến lu nước bên cạnh kệ bếp, dẫm lên ghế, nửa cái thân mình tìm được lu nước, đôi tay nhỏ bé cố sức bưng gáo hồ lô, múc nửa gáo nước đổ trong nồi, múc hai lần, lúc này mới đem gáo múc nước ném lại vào trong lu nước, lại dọn băng ghế đi đến mép kệ bếp, đạp lên băng ghế, cầm chén đũa và nồi đều rửa sạch sạch sẽ, đem nước đã múc đảo qua trong thùng đồ ăn thừa.

Vốn vẫn chưa ăn được cái gì, lại chạy đường xa như vậy, vừa mệt vừa đói, chờ nàng dọn dẹp kệ bếp xong, đầu nàng đã choáng váng hoa mắt, suýt chút nữa là rơi vào nồi, tiểu cô nương sợ tới mức vội từ trên băng ghế bước xuống dưới đất, che lại cái bụng kêu lộc cộc lộc cộc không ngừng, đặt mông ngồi xuống đất.

Lúc đi nấu ăn, còn lại đói đến lả, bây giờ chính là mệt đến nỗi không dậy nổi.

Ngồi nghỉ trong chốc lát, tiểu cô nương liền đứng dậy, cầm cái chén đi đến bên lu gạo, thò người vào lấy một ít gạo, dùng nước rửa qua rồi cho vào trong nồi, lại thêm hai gáo nước, nhóm nửa vào bếp, chậm rãi nấu.

Kế tiếp, đem sọt rau dại ở cửa vào, ngồi lặt mấy cây rau dại rồi rửa sạch, lấy một ít cây rau tể thái đã được rửa sạch sẽ, đặt ở trên thớt, đôi tay nắm lấy con dao phay nặng nề cố sức mà băm, thái xong thì để vào trong chén.

Bước vào bếp, nàng bỏ số rau dại còn sót lại vào giỏ, mang ra ngoài để vào một chiếc xe cũ nát đã mở sẵn.

Một mình nàng không ăn hết nhiều như vậy, sau này mỗi ngày cũng sẽ đi ra ngoài đào rau dại tươi trở về, nhiều quá thì liền làm thành rau khô rồi phơi lên, tích trữ để mùa đông ăn.

Sau khi đem phân nửa số rau dại thu xếp an ổn, quay lại nhà bếp, trong nồi nước đã bắt đầu cạn, nhìn từng hạt gạo đang nấu trong nồi, tiểu cô nương nhịn không được nuốt nước miếng.

Nàng chạy tới đông phòng, cố gắng đem chiếc ghế dựa nặng nề còn duy nhất trong nhà ra tới, hướng tới trước kệ bếp, bò lên trên ghế đem hai chân ngồi gọn gàng, cằm gác ở đầu gối, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào trong nồi, nhìn đến xuất thần.

Nước trong chậm rãi biến thành nước cơm sền sệt, từng đợt hương thơm tràn ngập trong không gian, tiểu cô nương dùng sức mà hít một hơi, nheo lại đôi mắt.

Lại đợi một lát sau, nàng bò xuống ghế dựa, rồi đem cây tể thái đã cắt xong vào trong nồi, lại dùng cái muỗng trong vại muối múc ra một chút muối bỏ vào nồi, cầm một cái muỗng gỗ không ngừng quấy, cho tới khi đồ ăn chín, vừa lúc lửa bếp cũng đã tắt

Tiểu cô nương vui sướng mà cầm cái chén gốm, thật cẩn thận mà múc ra một nửa, để lại một nửa còn lại ở trong nồi, tính toán để dành buổi tối ăn.

Tránh cho không cẩn thận làm rớt chén cơm, nàng cũng không đi nơi khác ăn, liền đứng ở mép kệ bếp, lấy cái muỗng ăn bằng cái miệng nhỏ nhắn, lại ăn đến phá lệ vui sướng.

Sau khi ăn hơn phân nửa bát cháo với rau tể thái, tiểu cô nương ôm chén cảm thấy mỹ mãn, đôi mắt cong thành trăng non, lẩm bẩm: “Xem đi, sống một mình, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, thật tốt.”

Dọn dẹp xong chén đũa, đem nắp nồi đóng chặt, khóa cửa lại, rồi lại dọn ghế dựa tới ngăn cửa, tiểu cô nương liền đem quần áo cùng chăm đệm của mình chuyển từ tây phòng sang đông phòng rộng rãi.

Lúc đầu, nàng cùng nương, còn có Trịnh thị và Ngộ Nhi, bốn người cùng nhau ở trên giường đất ở đông phòng, nhưng sau khi nương nàng mất, Trịnh thị liền nói chật, đem nàng chuyển sang tây phòng còn nàng ta thì lại nằm trên giường đất.

Bây giờ thì tốt rồi,  giường đất lớn như vậy àng hôm nay ngủ ở đầu giường đất, ngày mai ngủ ở giữa giường đất, thời gian sau lại ngủ ở cuối giường đất , muốn ngủ như thế nào  thì ngủ như thấy ấy, thật tự tại.

Đem chăn đệm để ở đầu giường đất, tiểu cô nương liền chui xuống dưới cái bàn được đặt dựa tường, cố gắng dùng lực mà đem cái bàn để một cái rương gỗ chứa mấy vật linh tinh di chuyển, sau đó dọn dẹp bề mặt viên gạch, từ bên trong rơi ra một cái hộp gỗ, sau khi mở ra, nhìn vào bên trong lấy ra một cái trâm ngọc mà trầm ngâm, thầm nghĩ may mắn nàng không đem này chỗ giấu đồ vật này nói cho Trịnh thị.

Nàng đem vòng vàng từ trong lòng ngực ra, tính cả trâm ngọc cùng nhau bỏ vào hộp, lại đem mấy đồ vật để lại vị trí ban đầu.

Bận việc xong, tiểu cô nương từ dưới bàn bò ra ngoài, vỗ vỗ tay, cởi giày ra rồi bò lên trên giường đất, cởi ra áo ngoài, chui vào trong chăn, tức khắc đã ngủ.

Ở giai đoạn 6 tuổi, đây là độ tuổi nên ngủ nhiều, cộng thêm thời gian dài thân thể không được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng vốn đã mệt mỏi, hôm nay lại chạy một vòng lớn ra khỏi cửa nam của thành, sớm đã mệt mỏi không chịu được.

Hiện giờ đã làm no bụng, nằm trên giường đất ấm áp, một giấc ngủ qua đi, đến khi tỉnh lại vì đó thì trời cũng đã tối khuya.

 

Lọt vào trong tầm mắt một mảng đen nhánh, tim của  tiểu cô nương đột nhiên lỡ một nhịp, luống cuống tay chân mà sờ soạng tìm cây gậy đánh lửa được đặt ở gối, chờ đến ánh lửa sáng lên, tim của tiểu cô nương cũng hạ xuống.

Mà giờ phút này, trên trán của tiểu cô nương đã tràn đầy mồ hôi.

Nàng nâng tay áo lên xoa xoa, lớn tiếng tự nói chuyện cùng chính mình: “Phượng Thất, ngươi đã là đại cô nương a, không có gì phải sợ.”

Sau khi tự động viên chính mình, tiểu cô nương lúc này mới xỏ giày xuống dưới đấy, thắp ngọn nến lên, sau lại đi đến nhà bếp, đem ngọn nến ở nhà bếp cũng thắp lên.

Ánh lửa nhảy ra, nhà cửa trở nên sáng sủa, tum tiểu cô nương rốt cuộc cũng an ổn hạ xuống, đem ghế dựa dịch chuyển, xách theo sọt, mở cửa ra ngoài đi đào rau dại khô, miễn cho sáng mai bị sương sớm làm ướt nhẹp.

Vừa ra khỏi cửa, liền thấy trước cửa có để  cái chén, bên trong đựng một khối bánh rau dại lớn, to bằng hai bàn tay nàng.

Nàng đi tới cầm cái chén lại nhìn về phía Đông viện, biết rằng trong thời điểm nàng đang ngủ, Tại Sơn ca hoặc là Mạn Vân tỷ lại đây đưa. Chắc là nàng ngủ quá sâu nên không nghe được tiếng la.

Nàng đi đến phía dưới chân tường, đang chuẩn bị kêu người, liền nghe thấy phòng cách vách truyền đến tùng trận tiếng khóc, nàng sửng sốt, cẩn thận nghe xong trong chốc lát, bất đắc dĩ mà thở dài.

Lần trước do hậu quả chiến tranh, Lữ thẩm không còn, Lữ thúc lại bị chặt đứt hai chân, ốm đau trên giường.

Trước kia Lữ thúc hấp tấp, nhưng cũng là người rất có năng lực, nhưng sau khi đánh trận về, tinh thần hắn liền sa sút, thường ngày hay khóc một lúc.

Hắn vừa khóc, Mạn Vân, Tại Sơn cùng Tại Giang liền cùng nhau khóc thành một đoàn.

Mà đây, bất quá chỉ là một phần nhỏ cuộc sống bi thảm do chiến tranh gây ra của các bá tánh ở Vân Trung Thành mà thôi.

Loại đau xót này, người ngoài khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể chờ một thời gian lâu sau, chậm rãi phai nhạt.

Tiểu cô nương lại thở dài, đem rau dại héo bỏ vào sọt, xách theo sọt, bưng chén về phòng, khóa then cửa lại, lấy ghế dựa đặt ở trước cửa, nhóm bếp lửa, đem cháo rau dại trong đã quá lạnh từ lâu ăn.

Bánh rau dại nàng ăn không hết, liền đem bánh cất gọn gàng, chuẩn bị giữ lại để ngày mai ra ngoài mang theo.

Sau đó lại rửa qua mặt, lại lần nữa quay lại giường đấy ở đông phòng.

Ánh nến đã lắt, gió đêm thét gào.

Tiểu cô nương nhắm mắt, trong đầu hiện ra các loại yêu ma quỷ quái, vung vẩy cơ thể với nhiều bộ phận bị cắt đứt, đưa cái mồm đầy máu hướng đến phía nàng mà tới, nàng sợ tới mức quấn chăn rồi đi xuống giường đất, run bần bật.

“Không sợ, không sợ, Thất Thất không sợ.”

Tiểu cô nương vừa khóc nức nở vừa cố gắng tự cho chính mình thêm can đảm, sau đó liền cố gắng mở to mắt tới nửa đêm, mãi đến khi chịu đựng không nổi, lúc này mới nghiêng đầu tựa vào tường rồi ngủ thiếp đi.

Chờ đến hừng đông, Lữ Tại Sơn cùng đám người Trụ Tử ở ngoài cửa lớn, kêu nàng đi ngoài cùng đi đào rau dại thì tiểu cô nương mới giật mình tỉnh giấc, lớn tiếng nói một câu, xỏ giày đi xuống đất.

Vội vàng rửa mặt rồi súc miệng, dùng tay qua loa gom lại tóc, lấy dây buộc tóc lung tung buộc qua một vòng, uống thêm miếng nước lạnh, lấy khối bánh rau dại tối hôm qua để lại, vẫn còn buồn ngủ, đầu bù tóc rối, xách theo sọt tre cùng cái xẻng, khóa cửa phòng cùng cửa viện, liêgn đi theo mấy đại gia hỏa.

Một đám hài tử ăn không đủ no, thức dậy sớm, tinh thần yếu ớt, ngáp liên tục.

Cũng may là trời nắng, thái dương vừa lên đỉnh, bọn nhỏ dẫm lên sương mai, ra khỏi cửa thành, đi vào vùng thảo nguyên.

Trong Vân Trung Thành, trừ bỏ không còn nhiều lắm quan to thế hiển, giàu có và thương nhân đông đúc, các bá tánh bình chọn cơ hồ chỉ dựa vào rau dại và trợ cấp lương thực thì không đủ.

Giờ phút này là đầu mùa xuân, rau dại cũng không có nhiều như vậy, sau khi xem qua, bọn nhỏ liền đi xa hơn so với mấy ngày trước.

Đi được khoảng non nửa cái canh giờ, qua sườn núi nhỏ, mới đến một chỗ có rau cỏ chưa bị ai ngắt.

Bọn nhỏ đều thật cao hứng, tản ra xung quanh, cầm cái xẻng bận rộn với công việc đào rau

Thất Thất tuổi nhỏ nhất, đã mệt tới nỗi hai chân đã mềm ra, nàng ngồi dưới đất, gặm rau dại bánh, để chân nghỉ ngơi.

Tại Sơn, người tối hôm qua khóc đến giống như sói tru, giờ phút này sức sống bắn ra bốn phía mà đào kia từng bụi cây tể thái xanh mượti: “Thất Thất, muộimệt liền nghỉ ngơi, ta đào xong chỗ cây tể thái, sọt của chúng ta  không sai biệt lắm có thể chứa được một nửa.”

“Cảm ơn huynh Tại Sơn ca.” Thất Thất gật đầu nói tạ, gặm bánh rau dại nhìn về phương xa.

Nhìn nhìn, nàng đột nhiên duỗi tay một ngón tay chỉ: “Tại Sơn ca, ở đó có bông hoa màu lam hoa, ta đi xem.”

Tại Sơn không thèm để ý mà xuống tay đào: “Ngươi đi đi, nhớ hái cho tỷ tỷ ta một đóa, nàng cũng thích hoa.”

“Được a.” Thất Thất ngoan ngoãn đáp lời, đem miếng bánh rau dại cuối cùng cho  vào trong miệng, đứng dậy, chạy tới hướng của đóa hoa mau lam kia.

Nhưng chờ nàng chạy tới gần, lại hoảng sợ.

Kia cũng không phải đóa hoa gì, mà là một hài tử tuổi tác cũng không sai biệt lắm so với Tại Sơn, trong tay hắn nắm chặt một dải lụa màu lam.

Mặt hài tử úp xuống dưới đất, vẫn không nhúc nhích.

Sớm đã gặp qua vô số người chết, tiểu cô nương rất nhanh trấn định lại, nhặt hòn đất lên ném về phía người hài tử kia: “Này, ngươi còn sống sao?”.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play