“Ôi tình yêu bé nhỏ ơi. Tớ tìm được chỗ này của cậu thật như qua trăm sông nghìn bể.” Vừa xuống khỏi taxi, Cam Ngọt đã than thở với Bắc Yên đang đứng đợi bên vệ đường.

“Cái biển chỉ dẫn bé tí như thế, trước đây làm sao mà khách họ biết được chỗ này để đến vậy trời?” Cam Ngọt chỉ trích mũi tên được đẽo bằng thân cây nhỏ nào đó.

“Chữ lại còn bé tin din nữa chứ. Tình yêu ơi cậu bị lừa rồi, khẳng định chỗ này không kinh doanh được nên mới bị bán tống bán tháo đi như thế.”

Đợi Cam Ngọt than thở đủ, Bắc Yên mỉm cười đón lấy vali trong tay bạn xách đi: “Sao cậu kêu mệt cơ mà? Tớ thấy có mệt tí nào đâu?”

Cam Ngọt phản đối: “Mệt chết tớ rồi đấy chứ cậu tưởng à?”

“Ôi trời lại còn cầu tre nữa, nước lớn một chút liệu có trôi đi không hả?”

“Cây gì thế này? Cao chẳng cao hẳn, thấp chẳng thấp hẳn, cậu đi lại có thấy vướng víu không thế?”

“Rồi, rồi bạn tôi ơi. Cậu lên nhà nghỉ ngơi đi đã, xong muốn góp ý chỉnh sửa chỗ nào tớ sẽ làm chỗ ấy được chưa?” Bắc Yên nở nụ cười bất lực, ngăn cản cô bạn thân than thở.

Mở tủ lạnh ra, thấy bên trong tràn trề thực phẩm Cam Ngọt mới tạm buông lỏng lo lắng trong lòng. Gì thì gì, đừng tưởng cô chỉ có bên ngoài, nội tâm cũng sâu sắc lắm đấy chứ. Nhìn tủ lạnh đầy ắp thế này, cũng không còn sợ bạn mình chết đói nơi rừng núi nữa rồi.

Cam Ngọt mở chiếc vali to uỳnh của mình ra giữa nhà: “Xem này, tớ mang thêm cho cậu rất nhiều đồ ăn. Thấy có ai thương cậu như tớ không?”

Bắc Yên nhìn theo cánh tay trắng mịn đem đồ trong vali nhặt ra, sôcôla, cà phê, bò khô, bim bim… đều là những đồ ăn vặt Cam Ngọt ưa thích. Cô khẽ cười: “Cảm ơn cậu, bạn thân yêu. Làm gì có ai thương tớ hơn cậu nữa.”

“Chuyện, còn phải nói à?” Cam Ngọt kiêu hãnh, tay ôm lên đống đồ hỏi: “Cậu muốn để đâu?”

Bắc Yên chỉ chạn bếp treo tường: “Cậu để đó đi.”

Cam Ngọt ôm đồ cất lên, xong nhận xét: “Cũng may chủ nhà này làm bên trong theo kiểu hiện đại, xem như cậu cũng không phải sinh hoạt kham khổ.”

Bắc Yên lấy rau cải mèo với thịt hun khói hôm trước Làng cho đem ra, cười cười: “Lo xa quá đấy nàng, mọi thứ đều ổn mà, không có gì phải gọi là kham khổ hết. Cậu đi tắm trước đi, không tối lạnh lại ngại. Nhà tắm ở dưới ấy.”

Cam Ngọt đi rồi, Bắc Yên bỏ rau cải vào bồn rửa. Theo lời Làng dặn lúc trước, không cắt bằng dao mà dùng tay vặn ngắn bỏ vào rổ. Thịt hun khói dùng dao sắc thái mỏng vừa, thêm vài nhánh tỏi đập dập, xào cùng dầu ăn.

Đợi Cam Ngọt đi lên, mùi cơm chín thơm đã bay khắp nhà. Bếp lửa đã được đốt lên, một chiếc bàn ăn bằng mây của người Hà Nhì được đặt cạnh bếp, Bắc Yên đã lấy đâu ra hai chiếc ghế mây thấp để hai bên.

Rất nhanh thức ăn được bày lên chiếc bàn tròn, một đĩa thịt sấy xào rau cải mèo, một bát canh xương nấu bí đỏ. Đơn giản nhưng hấp dẫn.

Cam Ngọt không kìm được sà ngay xuống bàn, ngoài trời sương lạnh đã xuống. Hai cô gái ngồi bên bếp lửa ăn cơm tối. Cam Ngọt xuýt xoa: “Gạo gì mà thơm thế? Ăn dẻo ngon quá.”

 

“Gạo Séng Cù đấy.” Bắc Yên cười đáp.

Lại gắp một gắp rau cải: “Í, đăng đắng, hăng hăng, nhai xong lại ngọt này.”

Trải qua mấy ngày yên tĩnh một mình, tối nay chỉ thêm mình Cam Ngọt thôi mà cả căn nhà nhộn nhịp lên hẳn. Ăn xong hai cô gái ngồi dựa người bên bếp lửa, một lát Bắc Yên đề nghị đi đánh răng rửa mặt sớm không lát nữa trời càng lạnh lại thêm ngại.

Lúc này Cam Ngọt mới thấy cái sự bất tiện khi phòng tắm không ở trong nhà: “Trời ơi, thế đêm muốn đi vệ sinh lại phải lọ mọ dậy ra ngoài à?”

“Tớ cũng không sợ tối.” Bắc Yên nói.

“Nhưng tớ sợ.”Cam Ngọt kêu lên.

“Muốn đi thì gọi tớ dậy được mà.”

Sau khi hai người vệ sinh cá nhân xong, yên vị trong chăn ấm áp rồi, lúc này Cam Ngọt bắt đầu tâm sự cùng bạn: “Cậu ở như thế này không thấy buồn à?”

Bắc Yên suy nghĩ giây lát, buổi tối vùng núi thật sự quá mức yên tĩnh. Như mọi tối không có Cam Ngọt, cô làm việc gì cũng lặng lẽ một mình, không có âm thanh, không người đối đáp. Thi thoảng ban đêm mới có tiếng loài vật sống đêm nào đó kêu, ban đầu cũng có hơi sợ, nhưng giờ đã quen.

“Tớ là người thích nghi tốt, cậu biết mà.”

“Tớ cảm thấy cậu sống như thế này, cô đơn quá thôi yêu dấu ạ.” Cam Ngọt xoay người, nằm nghiêng nhìn sang bạn, đáy lòng không khỏi chua xót.

“Không cô đơn, buổi tối không làm gì tớ có thể lên mạng mà. Cậu không nhớ mọi ngày chúng ta đều nhắn tin cho nhau à?”

Bất chợt, Cam Ngọt la toáng: “Có mạng á? Sao cậu không nói sớm.” Nói rồi vội vàng lôi điện thoại ra kết nối, quên luôn tâm sự với bạn mà cắm cúi chỉnh sửa mấy bức ảnh đã chụp từ chiều. Chờ đến khi đăng ảnh sống ảo trên mạng xã hội xong, quay lại đã thấy Bắc Yên ngủ từ bao giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play