Bước chân nhanh qua hàng cây, vừa chạm tới những bụi mai vạn phúc, hai gối Bắc Yên đã không làm chủ được mà khuỵu xuống. Cô phải chạy vội như vậy, vì hình ảnh bình tĩnh kia không thể giữ được lâu hơn.
Lúc này đây Bắc Yên có cảm giác không làm chủ được cơ thể chính mình, đầu đau dữ dội, tưởng như những sợi thần dây thần kinh trong đầu sắp đứt hết cả. Trước mắt lòa đi, cô gục mặt vào thùng bát cố gắng lấy lại nhịp thở.
Rừng núi hoang vu im ắng, rất lâu sau, cơ thể đang gục trên thùng bát mới từ từ đứng dậy. Bắc Yên nhấc lại thùng bát lên, vẻ mặt đã điềm tĩnh như những gì vừa qua không hề tồn tại. Trần Lập Đông, tốt nhất anh đừng nên xuất hiện trước mắt tôi thêm một lần nào nữa.
Mang được hết đồ đạc vào trong nhà, cô trở xuống lán củi nhặt một ít đem lên. Đầu tiên là sắp xếp đồ mới mua, đem vỏ chăn gối xuống phòng giặt, chọn giặt sấy xong quay lên rửa bát đũa. Tấm đệm khi nãy đã được bác lái xe hỗ trợ mang vào buồng ngủ, kê cạnh cửa sổ nhìn ra núi.
Thiết kế như thế này, cô chỉ cần mở mắt là có thể từ cửa sổ bước chân ra ban công phía sau ngắm núi rừng, hoặc nằm yên trên đệm cũng vẫn nhìn được tất cả, có điều tối ngủ phải chốt cửa thật kỹ.
Căn nhà có hai nguồn điện, một nguồn từ công ty điện lực còn nguồn kia là chủ cũ tự làm điện nước nhờ con suối trước mặt. Như vậy thì bất cứ lúc nào cũng không lo mất điện.
Tốn gần hết ngày mới sắp xếp được tất cả mọi thứ, chiều muộn không còn mát mẻ như ngày mà khí lạnh tràn xuống. Bắc Yên còn đang loay hoay nhóm củi trong nhà thì nghe tiếng gọi bên ngoài.
“Chủ nhà ơ. Có ai không?”
Bắc Yên không xuống hẳn sân, đi ra cửa từ trên lan can ngoài nhà nhìn xuống.
Thiếu niên nhỏ gầy mặc quần áo vải nhuộm màu chàm đứng phía dưới, một tay xách bó rau cải mèo một tay xách miếng thịt lợn hun khói.
“A, chị là chủ mới đây à?” Cậu thiếu niên cười tươi, nói như reo.
“Ừ, chị là chủ mới. Thế em là?”
“Em Làng, A Làng, Sùng A Làng.” A Làng tươi cười nói.
Phải giới thiệu đến ba lần để lặp được cả họ lẫn tên, cậu nhóc này cũng thật thú vị. Bắc Yên cười: “Em có chuyện gì không?”
“Không có, mang cho chị thịt sấy với rau thôi.” Làng đáp.
Bắc Yên ngạc nhiên: “Cho chị á? Tại sao?”
“Thì cho chị thôi, chú Tuấn bảo có chủ mới mà em đi học hôm nay mới qua được.”
Bắc Yên có chút kỳ lạ, đồng bào ở đây mến người vậy à?
Không đợi Bắc Yên nói, Làng tự động xách rau và thịt đi lên, cậu hết sức tinh ý tháo dép đi chân trần lên thang gỗ: “Trước chú Tuấn ở đây thì em làm thuê cho chú, giờ chị làm chủ thì em lại làm cho chị.” Cậu nói xong đưa bó rau và thịt cho Bắc Yên.
Thấy cô còn chần chừ, ngơ ngác chưa hiểu, Làng liền để thẳng rau và thịt dưới sàn, cậu cười lộ hàm răng trắng bóng: “Chị có việc gì cứ gọi em, em lấy công rẻ lắm. Chị lấy số điện thoại của em đi.” Vừa nói cậu vừa lôi ra một chiếc điện thoại cảm ứng.
Bắc Yên nhìn rồi nhìn, xem ra công nghệ đã chạy xa lắm rồi mà cô vẫn còn tối cổ.
“Chị đừng ngại, mất mạng, hay hỏng điện hay cần đi chợ hay gì đó cũng đều gọi em được. Tất cả em đều làm.”
Bắc Yên bật cười, chịu thua trước sự nồng hậu của cậu thiếu niên, bỏ điện thoại ra lưu số, đoạn hỏi cậu: “Ở đây vẫn có mạng cơ á?”
“Có chứ? Ơ thế chị chưa xem à?”
Bắc Yên lắc đầu: “Chưa, chị tưởng ở đây không có.”
“Có mà, chị xem trong nhà có cục wifi không? Còn mạng di động thì hơi kém, chị muốn khoẻ thì chạy ra chỗ bàn đu ấy, xem youtube, tiktok, face book thoải mái luôn.” Làng nhiệt tình giới thiệu.
“Vậy à? Chị cảm ơn nhé, có gì chị sẽ gọi em.” Bắc Yên trả lời, ngoài Cam Ngọt ra, cô hơi không quen lắm với sự nhiệt tình của người lạ với mình.
“Để em kiểm tra xem chú Tuấn có để lại cục wifi cho chị không?” Vừa nói Làng liền định bước chân vào trong nhà.
“Không cần đâu, chị có rồi. Cảm ơn em.” Bắc Yên ngăn lại. Cái sự nhiệt tình này, vượt quá mức cô có thể tiếp nhận rồi. Bắc Yên có tính lãnh thổ khá cao, trước đây căn hộ của cô ở thành phố cũng chỉ có Cam Ngọt được phép tuỳ tiện đến, ngoài ra cô không thích có người lạ bước chân vào nhà mình. Thậm chí khi còn yêu nhau với Lập Đông, anh ta cũng chỉ được đến nhà cô duy nhất hai lần để lấy tài liệu khi cô bị ốm.
Làng đi rồi, Bắc Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nói ra chắc chẳng ai tin được giám đốc bán hàng từng xông pha một thời, lại là người hướng nội như vậy. Thế mới biết cái chức giám đốc bán hàng kia cô đã phải hy sinh nhiều như thế nào, tự ép mình cố gắng ra sao.
Nhận ra bản thân lại vô ý nghĩ về quá khứ, Bắc Yên lắc đầu cười một mình. Những cố gắng của cô chỉ mình cô biết, chuyện cũ đã qua giờ như bọt biển đi, đã tan biến hãy để tan biến luôn.