“Yên! Đơn hàng bên Thuý Hoà vì sao đột ngột huỷ rồi, đây chẳng phải khách hàng thân quen cậu dày công có được hay sao?”

Thoạt nghe còn tưởng nhầm, nhưng giọng điệu suốt ruột gần chết của Quỳnh Hoa bên kia điện thoại hoàn toàn là thật. Bắc Yên gấp gáp nhấc điện thoại lên gọi cho Lập Đông, đầu dây luôn báo bận mặc cho người gọi nôn nóng thế nào. Cô tiếp tục gọi sang cho giám đốc Hòa nhưng người nhận điện lại là thư ký của bà và hẹn Yên gọi lại sau.

Không có biện pháp nào, Bắc Yên thầm tính toán lúc này phải gặp Lập Đông tìm hiểu vấn đề mới có thể giải quyết. Cô lái xe một mạch đến căn hộ của anh, trên đường còn suýt chút gây tai nạn vì thiếu quan sát.

Giày cao gót nện xuống sàn nhà cồm cộp, đi đến cửa một căn hộ khép hờ thì dừng lại.

Người con trai đứng thẳng tắp xuyên qua cửa kính nhìn về thành phố phồn hoa từ trên cao, cô gái phía sau nhẹ nhàng tiến đến, vòng tay ra ôm lấy anh từ sau lưng.

Bắc Yên đứng hình trước cảnh tượng trên, cô… bị ngơ luôn rồi.

Cảm nhận rõ cơ thể mềm mại sau lưng và mùi nước hoa nồng nàn, Lập Đông không phản ứng, anh vẫn nhìn vào cửa kính, như thể xuyên qua đó nhìn vào một nơi xa xôi của thành phố. Lát sau, một cánh tay khẽ động, Lập Đông nhấc tay mình trùm lên bàn tay ngọc ngà trước bụng.

Bắc Yên nhìn không bỏ sót một chi tiết nào, trống ngực đập thình thịch, mất ba mươi giây choáng váng, giây sau cô lấy lại bình tĩnh, giơ tay gõ vào giá gỗ để đồ cạnh cửa để báo hiệu.

“Quấy rầy hai người rồi.” Giọng nói lạnh nhạt không có độ ấm, nhưng tinh ý vẫn có thể phát hiện ra một chút run rẩy.

Đôi nam nữ đồng thời quay lại, gái thì hoảng hốt còn trai lại bình tĩnh. Khoảnh khắc trông thấy gương mặt lãnh đạm của Lập Đông, Bắc Yên dường như đã hiểu ra tất cả. Hoặc không, là tất cả đã được chứng thực.

“Yên, cậu nghe mình giải thích.” Hà Vân vội vàng lên tiếng.

Bắc Yên cười nhạt trong bụng, ‘cậu nghe mình giải thích’ thật là một câu thoại kinh điển của bè lũ mèo mả gà đồng.

Chưa đợi Bắc Yên phản ứng, Lập Đông đứng sát vai Hà Vân lạnh lùng cắt ngang: “Không cần giải thích.” Một tay đem ra lồng vào tay Hà Vân, mười ngón đan chặt vào nhau.

Chỉ một thao tác như vậy, chứng minh cho tất cả.

“Hiểu rồi.” Bắc Yên cười gật gù, cô không biết nụ cười lúc này của mình xấu xí ra sao, nhưng phải cười: “Cảm tạ hai người đã ban tặng cho tôi đao này. BẠN TRAI CŨ VÀ BẠN THÂN CŨ.” Bắc Yên nói rồi quay người đi, để lại bóng lưng kiêu kỳ.

Một khắc khi bóng áo lam nhạt khuất sau cánh cửa, bàn tay trống không của Lập Đông xiết mạnh, nhưng rất nhanh liền thả ra.

Hà Vân mím chặt môi, đôi mắt hung ác dõi theo bóng hình vừa biến mất: “Cô ta vẫn luôn như vậy, đều chẳng coi chúng ta ra gì.”

“Em muốn có phản ứng như thế nào?” Lập Đông thờ ơ hỏi.

Hà Vân chững lại, rất nhanh lại trưng ra sự dịu dàng: “Không phải, em nghĩ cô ta trước giờ chưa từng để anh vào mắt.” Nhìn thấy bạn trai mình tình tứ với bạn thân mình mà có thể bình thản như vậy, chỉ có thể là không thật sự yêu.

“Chẳng có ai như em, còn muốn bị đánh ghen.” Lập đông nhàn nhạt nói, từ từ gỡ những ngón tay Hà Vân ra khỏi tay mình.

Điện thoại kêu rối rít không ngừng, Bắc Yên hoàn toàn coi như không, một lát có lẽ cảm thấy quá phiền, cô gạt sang im lặng ném lại trong xe.

 

Mười hai tiếng chờ đợi, cô quyết không để cho hình ảnh đôi nam nữ kia xuất hiện lại trong đầu. Trước mắt phải giải quyết vấn đề đơn hàng bị huỷ, không được phép suy sụp vào lúc này.

Một chiếc xe sang từ từ tiến vào trong sân, người giúp việc ban nãy còn ngăn Bắc Yên ngoài cửa vội vàng chạy tới cửa xe bung ô.

Ngay khi người phụ nữ mang vẻ đẹp đầy sang trọng bước xuống, Bắc Yên chạy lại lên tiếng gọi: “Chị Thuý.”

“Ôi tưởng ai, ra là rồng đến tìm tôm.” Giọng nói đúng như tên, nghe như một tiếng nhạc vang lên.

“Chị đừng nói vậy mà.” Bắc Yên cười hiền hoà, chẳng để tâm đến giọng điệu mỉa mai của đối phương.

Cô lập tức nối gót theo Thanh Thuý, không để người giúp việc có cơ hội ngăn cản.

“Chị Thuý…”

“Nếu về chuyện đơn hàng, cô không cần nói thêm.” Thanh Thuý lãnh đạm cắt lời, ngón tay tinh xảo bưng tách trà người giúp việc mới đem lên nhấp một ngụm.

“Chắc chắn cô không liên hệ được với anh Hoà mới tìm đến tôi. Nói luôn nhé, chuyện này không thể thay đổi.”

Đặt tách trà xuống đĩa một cách tao nhã, Thanh Thuý hơi dựa vào thành ghế đầy lười biếng, giọng điệu theo đó cũng biếng nhác theo: “Chỗ quen biết lâu năm tôi có lời khuyên này cho cô. Đàn ông ấy, không thể nuông chiều quá mức, kiểu gì cũng sinh hư.”

Chị đem những ngón tay mới được cắt tỉa hoàn hảo lên ngắm nghía: “Trời sinh chúng ta là phái đẹp, mấy cái việc làm nũng ấy, chính là dành cho các chị em. Đàn ông được nuông chiều sẽ chỉ biết hưởng thụ sự nuông chiều ấy, và xem nhẹ người phụ nữ chiều mình.”

Lúc này, chị đưa ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng đến Bắc Yên đang ngồi ngay ngắn trước mặt: “Cô ấy, hãy xem như đây là bài học về cách chọn đàn ông đi.”

Bắc Yên không còn nhớ mình làm thế nào ra khỏi căn biệt thự xa hoa về đến nhà, cũng chẳng nhớ nổi điện thoại vứt đi nơi nào.

Hai tám tuổi, trải qua biết bao nhiêu sóng gió để trở thành giám đốc bán hàng như ngày hôm nay. Phút chốc tất cả bị phá tan tành, chỉ bởi hai chữ “dại trai”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play