Chương 4: Canh Oden

Hai ngày nghỉ cuối tuần trôi qua, hôm nay cũng giống như tất cả những buổi sáng thứ Hai nghiêm túc và nặng nề khác. Đài phát thanh đang điểm danh phê bình những cá nhân vi phạm nội quy học sinh. Giọng nói oang oang của cô giáo chủ nhiệm vang vọng trên mỗi vách tường. Chỉ có Long Thất là vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Thầy chủ nhiệm chậm rãi đi loanh quanh kiểm tra lớp học. Khi giọng nói nghiêm nghị trên đài phát thanh nhắc đến tên Long Thất, thầy ấy còn cố ý gập ngón tay gõ lên trên mặt bàn cô. Bấy giờ, Long Thất mới tỉnh dậy, hơi nheo mắt nhìn. Biểu hiện này chứng tỏ là đêm qua cô không ngủ.

Thầy chủ nhiệm vừa đi khỏi, cô lại nằm bò ra bàn ngủ tiếp. Mấy nam sinh ngồi phía sau đang thì thầm to nhỏ, còn loáng thoáng nhắc đến tên cô. Long Thất một lần nữa ngồi thẳng dậy, quay đầu liếc về nơi phát ra tiếng ồn. Một nam sinh béo cùng với hai nam sinh vừa lùn vừa gầy đang nói chuyện phiếm. Tên béo trông có vẻ rất đắc ý, nhưng vừa phát giác ra ánh mắt của cô thì cả bọn liền xô đẩy nhau như thể mới bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu. Ba nam sinh lập tức ngậm chặt miệng, không dám nói gì nữa.

Buổi phát thanh kết thúc. Kỳ thi thử mỗi tháng một lần cũng chuẩn bị diễn ra, học sinh trong lớp nhao nhao đứng dậy, chuẩn bị di chuyển tới phòng thi. Phòng học nhất thời toàn tiếng bàn ghế va chạm vào nhau cùng với tiếng soạn sách vở loạt soạt. Không còn nghe thấy tiếng mấy nam sinh kia ồn ào nữa, Long Thất cũng rời mắt đi. Mấy nữ sinh ngồi ở hàng ghế bên cạnh bàn tán xôn xao: "Các cậu thi ở phòng nào thế?"

"Ở lớp bên cạnh."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.

"Mình ở lớp 1."

"Lo quá đi mất. Lần thi tháng đợt này sẽ quyết định việc phân lớp cho kỳ sau đấy. Mình sợ thi không tốt sẽ bị chuyển sang lớp kém mất….."

Long Thất thu dọn sách vở xong liền đi tới phòng thi. Điện thoại đúng lúc rung lên, báo có tin nhắn đến, là của Long Tín Nghĩa: Thi xong thì tới phòng số 2 ở khu dạy học phía sau nhé, em gái.

"Đồ thần kinh." Cô thấp giọng chửi một câu, rồi nhét điện thoại vào túi.

Môn thi đầu tiên là toán học, thời gian làm bài là hai tiếng, và có thể nộp bài sau một tiếng kể từ lúc tính giờ làm bài. Trường thi im phăng phắc, học sinh múa bút thành văn. Long Thất làm trong nửa tiếng, rồi nằm ngủ nửa tiếng, sau đó cô như thường lệ trở thành người đầu tiên nộp bài đi ra ngoài. Vừa đi đến cầu thang, điện thoại trong túi áo lại rung lên.

Cô cúi đầu nhìn lướt qua, vẫn là Long Tín Nghĩa. Nhưng lần này bước chân đang đi lên cầu thang của cô bỗng chậm lại. Thứ mà Long Tín Nghĩa gửi đến là một bức ảnh chụp bóng lưng cô đang cởi áo trong nhà vệ sinh, độ phân giải khá thấp, có vẻ như là được cắt ra từ video.

Cô không chần chừ mà đi thẳng tới phòng số 2 ở khu dạy học phía sau. Long Tín Nghĩa cũng đã thi xong. Hắn đang đứng ở đầu hành lang ăn món canh Oden mới mua về từ phố ăn vặt. Long Thất đạp cho hắn một phát vào lưng khiến hắn loạng choạng trên con đường nhỏ ở giữa hành lang và vườn hoa, món canh Oden nóng hổi đổ ra tay, làm hắn trợn mắt nhe răng.

"Anh có phải đàn ông không vậy?" Long Thất đi xuống chân cầu thang, giận dữ hét lớn. 

Long Tín Nghĩa tức khắc lùi lại phía sau.

"Đừng mà, em gái, đừng kích động mà." Hắn vừa nói vừa đổi tay cầm bát canh, sau đó thò tay phải vào trong túi áo tìm đồ, đến khi chạm phải một vật gì đó thì mới lấy lại dũng khí, không tiếp tục lùi lại nữa, mà nhìn cô cười khiêu khích.

Món đồ đó vừa được lấy ra, cô liền hiểu tên khốn Long Tín Nghĩa này vô sỉ đến cỡ nào. Đó là hộp que thử thai nguyên si còn chưa kịp dùng mà cô để trong phòng khách. Hắn cầm nó như thể cầm được kim bài miễn tử, giơ qua giơ lại trước mặt cô, trơ tráo nói: "Của ai đây? Của ai thế?"

"Ai?" Long Thất hỏi ngược lại. "Long Tín Nghĩa, một thanh niên đang trong độ tuổi dậy thì cầm thứ đó mà cũng không biết ngượng à? Được lắm. Đến cái đó mà anh cũng dám đi mua."

"Còn giả vờ." Long Tín Nghĩa phản bác.

"Đúng, giả vờ đấy!" Long Thất đút một tay vào túi áo: "Giả vờ đó thì làm sao, đi kể với người khác đi. Để xem một hộp que thử thai còn chưa bóc vỏ thì có thể nói được cái mẹ gì?"

"Đừng mà, em gái, đùa tí thôi. Đây là anh trai đặc biệt mang đến trả cho mày mà." Hắn ném cho cô: "Chuyện này to bằng trời đấy."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.

Long Thất không tiếp lấy, cho nên Long Tín Nghĩa lại phải tự mình nhặt lại thứ vừa bị ném đi. Cô hỏi thẳng: "Anh còn bao nhiêu video nữa?"

Vừa nói đến việc chính, hắn liền tỏ vẻ trấn tĩnh, không còn cợt nhã nữa, chỉ là, hành động lôi điện thoại từ trong túi quần ra trông vẫn như thằng ăn trộm: "Chỉ có ba đoạn thôi. Tất cả đều ở đây. Mỗi đoạn tầm 10 phút."

"Anh định làm cái gì?"

"Mày muốn thì tao sẽ bán lại cho, tuyệt đối không có bản sao. Thật đấy, máy chủ cũng bị mày đập hỏng rồi còn đâu."

"Đừng có mơ mà tống tiền tôi. Không muốn bị báo cảnh sát thì giao ra đây, ngay bây giờ!"

Long Tín Nghĩa nhếch mép cười đểu cáng: "Không phải là hai ngày nay mày chạy show dữ lắm à? Ít nhất cũng phải kiếm được ba, bốn mươi ngàn tệ ấy chứ. Video rất rẻ, mỗi đoạn chỉ cần hai ngàn, tổng cộng sáu ngàn. Thanh toán luôn một lần, cam kết không có bản sao. Tao đảm bảo."

Long Thất lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ấn xuống số "1" đầu tiên, Long Tín Nghĩa lập tức xông lên vài bước, và đổi giọng: "Được rồi! Tao bán mật khẩu video cho mày, chỉ cần hai ngàn!"

Số "1" thứ hai lại được ấn xuống, cô hỏi: "Mật khẩu video gì?"

"Nói xong mày đừng kích động quá đấy. Hôm qua tao đăng bài rao bán video của mày. Thật ra chẳng cần nói cũng biết mày “hot” dã man, cho nên tối qua đã có người….."

"Long Tín Nghĩa, đồ súc sinh!"

Chưa nghe hắn nói xong Long Thất đã muốn phát hoả. Long Tín Nghĩa lùi về phía sau, to mồm đáp trả: "Ai nói mày đáp hỏng máy tính của tao, mẹ tao cũng chẳng mua cho tao thì tất nhiên phải tự thân vận động rồi!" 

"Bán cho mấy người rồi?" Cô thở hổn hển hét lên.

"Một người, chỉ mỗi một người thôi!" Hắn giơ tay ra thề.

"Thật sự không phải là tao đang bẫy mày đâu, video đều được cài mật khẩu hết. Đợi bên kia chuyển khoản xong mới giao mật khẩu cho hắn. Chỉ cần mày đưa trước hai ngàn là có thể lấy được mật khẩu rồi. Cái giao dịch kia coi như mất hiệu lực!"

"Bán cho ai?"

"Điều này thì không nói được."

"Ai!" Tiếng quát rất lớn khiến Long Tín Nghĩa luống cuống, hắn chạy đến như thể muốn trấn an cô, sau đó buột miệng nói ra tên của người mua.    

"Chính là thằng béo trong lớp mày đó. Giàu phết, chẳng nói hai lời, vừa ra giá cái là đồng ý mua luôn." 

Mặc dù đã bán video cho người khác nhưng Long Tín Nghĩa vẫn không quên làm tiền cô: "Nói thật với mày, thực ra tiền đã nhận được rồi. Tao phải gửi mật khẩu cho hắn ngay. Mày thực sự không tính mua lại hả? Em gái, tao cũng là do bất đắc dĩ nên mới làm vậy thôi, chứ tao đâu muốn lợi dụng em gái để kiếm tiền……"

Long Thất đẩy hắn ra, quay người đi về phía khu vực đang thi. Long Tín Nghĩa không dám tin vào mắt mình, đứng trong gió gọi cô: "Mày không mua thật sao? Không mua thật đó hả! Vậy tao gửi cho hắn đó nhé, gửi mật khẩu thật đó!"


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play