Khi đến trạm tàu điện ngầm vừa hay đang là giờ tan tầm, cả một đường hầm dài chật ních người và gió. Long Thất vừa đi vừa đeo tai nghe lên, lấy điện thoại lên trang web trường.
Đầu ngón trỏ chậm rãi vuốt trên màn hình, trang chủ toàn những thứ liên quan tới chuyện "Thứ Hai liệu Long Thất có bị nêu tên trên loa phát thanh của trường hay không". Một lúc sau thì lướt đến bài viết mà Bạch Ngải Đỉnh mới đăng tải, cô thả chậm bước chân, nheo mắt đọc.
Bài đăng vào lúc 3 giờ 25 phút 8 giây, là một bức ảnh Bạch Ngải Đình chụp chung với ly trà sữa chưa được mở nắp với dòng caption 'Một buổi chiều mệt mỏi, cảm ơn ly trà sữa của cậu'.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.
Bên dưới bài viết rất náo nhiệt, nữ sinh trong trường hầu như đều ấn like, còn có không ít những em gái lớp 10 nhảy vào nịnh hót: Chị xinh quá, nam thần tốt với chị thật đấy!
Long Thất kéo một bên tai nghe xuống, ấn vào nút tạo bài viết mới, chọn một tấm từ trong album ảnh, đầu ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím, rồi ấn đăng.
Một giây sau, bài đăng lập tức xuất hiện trên trang chủ của trường. Cô đeo tai nghe lên rồi đi tiếp. Có lẽ toàn bộ học sinh của trường cấp ba Bắc Phiên đều nhìn thấy thông báo bài đăng mới của cô trong cùng một giây.
Người đăng: Long Thất.
Nội dung bức ảnh: Bàn tay cô đang nắm lấy bả vai của một nam sinh, cô dùng lực rất mạnh, đến độ trên da của nam sinh kia in hằn năm dấu tay. Nước da của cậu tương phản với màu sơn móng tay của cô tạo cảm giác vô cùng ái muội lại không kém phần rung động.
Caption: 3 giờ 25 phút 8 giây.
Chỉ cần là người có chút kinh nghiệm đều sẽ đoán ra được lúc đó họ đang làm gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.
Long Thất đứng dựa vào bức tường bên cạnh nhà ga, chuông điện thoại kêu lên không ngừng trong túi áo. Sau khi nghe xong một bài hát, cô mới chậm rãi móc điện thoại ra xem. Đúng lúc này, Cận Dịch Khẳng cũng gửi một tin nhắn đến.
Hai người họ vốn chẳng kết bạn với nhau, có lẽ ai đó trong danh sách bạn bè của Cận Dịch Khẳng chia sẻ bài viết đó của cô nên cậu mới thấy, thế nhưng cậu chỉ gửi cho cô một tin nhắn riêng: Thấy sướng không?
Cận Dịch Khẳng là một tên đểu cáng, là loại vừa đểu vừa đẹp trai lại có tiền. Mối quan hệ giữa hai người chỉ dừng ở mức 'ăn bánh trả tiền', không phải do Cận Dịch Khẳng không có gái, mà là bởi cậu cảm thấy phải thế này mới kích thích, và nhất định phải làm cùng cô mới kích thích. Cậu vốn rất lười nói chuyện, nếu có thể dùng ba từ để kết thúc thì tuyệt đối không dùng đến sáu từ. Cho nên ba từ này có thể hiểu như sau: Cậu phản kích Bạch Ngải Đình như vậy có thấy sướng không? Hoặc cũng có thể là lúc nãy làm cùng tôi cậu có thấy sướng không.
Cô gửi cho cậu một cái sticker bạt tai.
Cận Dịch Khẳng nhắn: Chiều mai tới đây.
Cô gõ chữ: Không tới, cậu hết tiền rồi.
Cậu đáp: Gia(*) có.
*Gia: gia trong đại gia, đây là cách xưng hô của nam chính với nữ chính.
Cận Dịch Khẳng vừa nháy máy cho cô thì tàu điện ngầm tới ga. Váy đồng phục khẽ phất lên, cô không nhận cuộc gọi mà ném thẳng điện thoại vào trong cặp. Bên cạnh có một fan hâm mộ nhận ra cô, cậu ta vừa tính bước lên xin chữ ký thì liền bị cô đánh đòn phủ đầu, giơ ngón giữa ra. Cậu bạn đó ngay lập tức sợ giật bắn mình.
Tàu điện ngầm dừng lại, một đoànngười từ bên trong lao nhanh ra ngoài, Long Thất cũng thuận lợi lên tàu.
Bên trong có vài nữ sinh cùng trường đang ngồi phía trước. Trừ một cô gái ngồi ở ngoài cùng bên phải đang lặng lẽ đọc sách ra, những người còn lại đều say sưa tán gẫu với nhau. Long Thất quét mắt nhìn một hàng nữ sinh phía đối diện, bọn họ liền im bặt, vẻ mặt đầy ẩn ý. Cô nhìn thấy phía ngoài cùng bên phải vẫn còn một vị trí trống, đang chuẩn bị bước qua đó ngồi thì cô gái ngồi đang đọc sách ngẩng đầu lên, hai người cùng lúc nhìn thấy nhau.
Long Thất đột nhiên dừng bước, những nữ sinh kia cũng đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cửa đằng sau lưng khép lại, tàu từ từ di chuyển, thân tàu hơi lắc lư. Sau một giây lưỡng lự, cô quay đầu tìm chỗ khác, cuối cùng chọn một chỗ đối diện với hàng nữ sinh.
Cô gái đang đặt sách trên đầu gối trước mặt tên là Đổng Tây.
Trường cấp ba Bắc Phiên có ba nữ sinh nổi tiếng. Người đẹp nhất tất nhiên là Long Thất, thông tuệ nhất có Bạch Ngải Đình, mà người còn lại chính là tài nữ Đổng Tây.
Cả ba đều có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng tính cách lại cực kỳ khác nhau. Mỗi người đều có ưu khuyết riêng. Long Thất xinh đẹp nhưng lưu manh, tiếng xấu lan xa. Bạch Ngải Đình có cả tài năng lẫn nhan sắc nhưng hay hất hàm lên mặt, không phải là kiểu người đơn thuần. Chỉ có Đổng Tây sạch sẽ như một tờ giấy trắng, mặc dù thành tích tốt nhưng không qua lại với người của hội học sinh. Bạn bè của cô ấy đều là học sinh ba tốt. Cô ấy dường như chỉ thích đọc sách, trước giờ không hề quan tâm đến việc bầu chọn trên web trường lẫn bảng xếp hạng linh tinh, ID cá nhân luôn cài đặt ở chế độ riêng tư, danh sách bạn bè chỉ dừng lại ở một chữ số, cũng là người ít khi bị mang ra bàn tán nhất trong ba vị Hậu của Bắc Phiên. Chẳng ai nỡ nặng lời với cô ấy một câu.
Bầu không khí bên trong tàu điện ngầm có phần tế nhị. Đổng Tây tiếp tục cúi đầu đọc sách. Mấy nữ sinh bên cạnh lại chẳng thể nào làm ra vẻ tự nhiên, vẻ mặt ai cũng lộ rõ sự kiêng dè "sao lại xui xẻo gặp đúng cái người này chứ". Long Thất ngẩng đầu nhìn lướt qua, bọn họ lập tức cúi đầu mím môi, hiển nhiên cũng không muốn kiếm chuyện.
Đổng Tây yên lặng cúi đầu đọc sách. Cả quá trình, cô ấy chẳng hề ngó ngàng đến đám nữ sinh đang tán gẫu, hoàn toàn tách biệt với thế giới xung quanh. Ngón tay nhẹ nhàng lật sách, mái tóc xõa trên vai lướt nhẹ trên trang sách phía dưới, thật thản nhiên và ung dung tự tại.
Đến trạm, Long Thất xuống tàu, đám nữ sinh kia cũng theo cô ra ngoài. Chỉ có điều, cô luôn đi đằng trước, còn bọn họ thì đi tít phía sau lưng, đôi bên được ngăn cách bởi đoàn hành khách và những người có vẻ như sắp trễ tàu.
Vừa đeo tai nghe lên, Long Thất liền loáng thoáng nghe thấy tiếng va chạm đằng sau, cùng với đó là tiếng la hét của những cô gái. Cô quay đầu lại, trông thấy một người đàn ông cao gầy vừa giật túi xách của ai đó đang lao nhanh về hướng này. Một cô gái bị đẩy ngã trên mặt đất, không thấy rõ là ai. Vẻ mặt hung dữ của người đàn ông khiến cho hai người đi bên cạnh cô cũng hét lên sợ hãi. Tiếng kêu hoảng hốt xen lẫn những tiếng bước chân hoảng loạn nhanh chóng truyền tới.
Long Thất lập tức giơ chân phải ra.
Gã giật túi xách nhất thời không kịp dừng lại vì chạy quá nhanh, nên đụng trúng mắt cá chân phải của cô. Sau khi hắn ta ngã nhào xuống đất như chó ăn c**, cô dứt khoát lùi lại hai bước. Lúc hắn ta định phản kháng lại, cô giẫm một phát lên cái tay đang cầm túi của hắn ta khiến gã đàn ông thét lớn. Phía sau, bảo vệ của trạm tàu điện ngầm cũng kịp thời đuổi tới khống chế hắn ta.
Long Thất nhặt chiếc túi lên.
Cô nhanh chân bước qua đám người vẫn còn đang hoảng loạn. Cô gái đang ngã trên mặt đất bị đám đông phía trước chắn mất, không thấy rõ mặt. Cô vừa đi tới vừa nhìn chằm chằm về chỗ đó. Sau khi đám người chắn trước tản đi bớt, cô mới thấy được gương mặt tái nhợt của nữ sinh kia, còn Đổng Tây đang ngồi xuống bên cạnh an ủi cô ta.
Long Thất vốn đang bước đi rất nhanh, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của nữ sinh kia liền từ từ chậm lại, bàn tay đang cầm túi cũng dần thả lỏng. Cô đi tới trước mặt họ, Đổng Tây và nữ sinh nọ đồng thời ngước mắt lên nhìn cô.
Long Thất đưa chiếc túi ra.
Cô gái kia sững sờ một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy. Một đám nữ sinh đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Đổng Tây ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: "Cậu nói cảm ơn đi."
"Cảm ơn..."
Long Thất đút hai tay vào túi áo, bả vai hơi rũ xuống, sau đó quay người rời đi. Nữ sinh vừa trải qua một trận khiếp sợ đến giờ vẫn còn được mọi người xúm lại an ủi.