Gặp gỡ nhưng không nên duyên

2


3 tuần



8.

Tôi ngạc nhiên chạy tới.

“Sao cậu lại ở đây?”

Phó Thời Khâm không trả lời tôi mà nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên Chi ở phía sau.

Lục Nguyên Chi bước tới, ánh mắt âm trầm, hỏi tôi: “Đây là... bạn trai của em à?”

“Không, không.” Tôi vội phủ nhận.

Tôi liếc nhìn khuôn mặt của Phó Thời Khâm, lúng túng nói: “Đây là anh trai của tôi.”

Vẻ mặt của Phó Thời Khâm tối sầm lại.

Lục Nguyên Chi vui vẻ đưa tay về phía Phó Thời Khâm, tự giới thiệu:

“Chào anh trai, tôi tên là Lục Nguyên Chi, tôi là ông chủ của La Kim.”

Phó Thời Khâm thậm chí không thèm trả lời.

Cậu ấy hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

Tôi nhanh chóng tạm biệt Lục Nguyên Chi rồi đuổi theo cậu ấy.

Chỉ là chân tôi không thể đi nhanh được.

Một lúc sau, cậu ấy đột nhiên dừng lại.

Tôi vô tình va vào tấm lưng rắn chắc của cậu ấy.

“Xin lỗi, xin lỗi, cậu có bị đau không?” Tôi lo lắng hỏi cậu ấy.

Phó Thời Khâm quay lại nhìn tôi với vẻ mặt nhăn nhó.

“Cậu để tôi ở nhà một mình, về muộn như vậy cũng không báo cho tôi biết, điện thoại cũng không thèm gọi, lại còn để một người đàn ông đưa về nhà.”

“La Kim, cậu được lắm.”

“Với lại, tôi cũng không có đứa em gái như cậu.”

Giọng điệu của cậu ấy có vẻ rất tức giận.

Vì vậy, tôi nhanh chóng giải thích cẩn thận:

“Tối nay ông chủ mời chúng tôi đi ăn bít tết. Điện thoại của tôi hết pin nên mới không gọi cho cậu được. Lúc nãy là ông chủ sợ tôi về một mình không an toàn nên mới đi theo.”

“Ăn bít tết? Thực sự là chỉ ăn bít tết thôi sao? Cậu muốn ăn bít tết đến mức đó à?”

Phó Thời Khâm lớn giọng.

Tôi nhìn cậu ấy nổi nóng, lặng lẽ giơ chiếc hộp đóng gói trong tay lên.

Bên trong là một miếng bít tết nguyên vẹn.

“Không phải tôi muốn ăn, là hôm đó cậu nói muốn ăn... Tôi không ăn một miếng nào hết, gói mang về cho cậu.”

Cơn giận của Phó Thời Khâm lắng xuống.

Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, im lặng quay người bước về phía trước, nhưng lần này tốc độ của cậu ấy đã chậm lại rất nhiều.

Tôi bước nhanh hai bước, đến bên cạnh cậu ấy.

“Phó Thời Khâm, cậu lo lắng cho tôi sao?”

“Không!”

“Vậy cậu làm gì ở đây vào giờ này?”

“Ra ngoài đi dạo!”

Đi dạo?

Tôi ngước mắt nhìn xung quanh. Bầu trời đầy sao, màn đêm trông thật yên tĩnh và dịu dàng.

9.

Sống ở nhà tôi một thời gian, Phó Thời Khâm dường như đã dần thích nghi hơn.

Nhưng vấn đề là, cuối cùng mọi người ở trường vẫn biết hai người chúng tôi đang sống cùng nhau.

Lý do là có người đã chen ngang khi tôi đang xếp hàng lấy đồ ăn ở căn tin.

Có một khu bán đồ chay trong căn tin của trường, giá lại rẻ nên lúc nào cũng xếp thành một hàng dài.

Bỗng nhiên có một cô gái đột ngột chen vào trước mặt tôi khiến tôi bất ngờ trượt chân, nước súp trên đĩa đã đổ ra túi xách của cô gái đó.

Quan trọng hơn là tôi biết cô gái này. Cô ta là bạn cùng phòng cũ của tôi, Từ Dĩnh.

Từ Dĩnh và tôi từng xích mích với nhau.

Chúng tôi được phân vào cùng một phòng ký túc xá, cô ta luôn khoa trương và thích khoe khoang. Ngày nào cũng mua rất nhiều túi xách hàng hiệu và mỹ phẩm, rồi tự hào khoe giá cả của từng món đồ đó.

Tôi lại hoàn toàn trái ngược, tôi sống tiết kiệm, dè dặt, thậm chí không có một món đồ mỹ phẩm nào.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Từ Dĩnh đã ghét tôi.

Cô ta kiêu ngạo nhìn tôi một lượt từ trên xuống, rồi khinh bỉ chế nhạo:

“Đồ nhà nghèo!”

“Tôi không muốn ám phải mùi người nghèo của cô đâu.”

“Tránh xa tôi ra! Sao tôi phải ở chung với loại người như này chứ? Người khuyết tật không phải nên ở riêng một chỗ khác ư?”

Đó là khởi đầu của việc bắt nạt.

Cô ta hợp tác với những người bạn cùng phòng khác để cô lập, chế giễu hoặc là bạo hành tôi.

Cô ta luôn cố tình nói chuyện, gây rắc rối khi tôi học bài.

Vào giờ nghỉ ngơi thì bật đèn nói chuyện điện thoại với bạn bè rất lâu.

Cô ta còn đặt cho tôi biệt danh là “Tiểu Qua Tử*”.
(*Nhỏ què)

Mỗi lần tôi phản kháng, cô ta đều khinh thường nói:

“Không chịu được sao?”

“Ký túc xá là của bọn tao, tại sao phải chứa chấp một đứa như mày? Bọn tao muốn làm gì thì làm, mày không chịu được thì có thể dọn ra ngoài.”

Tôi bất lực, nói lại với cô quản lý ký túc xá.

Lúc đầu, cô quản lý hứa hẹn:

“Cô hiểu hoàn cảnh của em, cô sẽ cảnh cáo mấy em kia.”

Nhưng sau vài lần như thế, quản lý trở nên khó chịu:

“Cô đã nói chuyện với các bạn cùng phòng của em, tình hình cũng không nghiêm trọng như em nói. Hơn nữa, vì hoàn cảnh của em, trường đã đặc biệt quan tâm rất nhiều đến em rồi. La Kim, cô rất bận nên không phải ngày nào cũng có thời gian để giải quyết chuyện này đâu.”

Cô ấy còn ẩn ý hỏi tôi: “La Kim, tại sao mọi người lại chỉ nhắm vào em? Em không nghĩ là do bản thân có vấn đề gì sao?”

Tôi hoàn toàn từ bỏ.

Từ Dĩnh giành chiến thắng.

Tôi chuyển ra khỏi ký túc xá của trường.

Nhưng dù sao thì chúng tôi cũng học cùng lớp nên không thể tránh mặt nhau. Cô ta vẫn luôn cố tình gây rắc rối cho tôi.

Cũng giống như lần này, cô ta nhìn thấy tôi ở đây nên chạy đến xếp hàng.

Nhưng tôi lại vô tình làm đổ súp rau vào túi xách của cô ta.

Cô ta lập tức hét lên:

“A————túi LV 120.000 nhân dân tệ của tôi!”

10.

“La Kim! Chiếc túi này có giá 120.000, cô định bồi thường cho tôi như thế nào đây?”

Trong căn tin, Từ Dĩnh đau khổ ôm chiếc túi, hét vào mặt tôi.

Khi nghe tới số tiền, tôi nhất thời choáng váng.

Một trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ.

Tôi không đủ khả năng trả số tiền này.

Chưa kể tôi còn phải nuôi Phó Thời Khâm, hiện tại đang hết sức nghèo túng.

Tôi chưa kịp nói gì thì một cô gái đứng ở phía sau đã lên tiếng: “Nếu cô không chen hàng thì làm sao canh lại đổ vào túi của cô được. Người nên chịu trách nhiệm là cô!”

Từ Dĩnh tức giận: “Ai nói tôi đã chen hàng! Tôi chỉ đi ngang qua cô ta thôi mà cô lại nói tôi chen hàng. Cô có bằng chứng không hả?”

Cô gái kia không hề nhượng bộ, nói:

“Thật vô liêm sỉ! Cô chỉ muốn tống tiền người khác thôi.”

Hai người tranh cãi qua lại với nhau.

Đang cãi nhau, Từ Dĩnh đột nhiên cầm cái khay trên bàn lên, ném về phía chúng tôi.

Cô gái kia nhanh chóng né đi.

Tôi bước đi khập khiễng, không né kịp.

Đúng lúc này, đột nhiên có một người xuất hiện bên cạnh, kéo tôi sang một bên.

Chiếc khay rơi xuống đất phát ra tiếng kêu lớn, nếu đập trúng người chắc chắn sẽ rất đau.

Tôi ngẩng đầu lên, người cứu tôi lại là Phó Thời Khâm.

Cậu ấy lo lắng nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Cậu ổn chứ?”

Từ Dĩnh nhìn thấy cảnh này liền khó chịu: “Phó Thời Khâm, cậu đừng có xen vào! Bây giờ cậu không còn là thiếu gia của nhà họ Phó nữa, tôi không sợ cậu đâu!”

Sau khi Phó Thời Khâm xác nhận rằng tôi không bị thương, liền nheo mắt nhìn Từ Dĩnh:

“Cô bắt nạt người khác vô cớ mà lại không cho người ta phản kháng sao?”

Từ Dĩnh tức giận:

“Tôi vô cớ bắt nạt cô ta? Cô ta làm bẩn túi của tôi. Tôi bắt cô ta trả tiền là sai sao? Đây là LV! 120.000 tệ đó!”

Phó Thời Khâm liếc nhìn chiếc túi trên tay cô ta, chế nhạo:

“Cô nghĩ tôi chưa từng thấy mấy thương hiệu nổi tiếng này trước đây sao? Đây là LV? Rõ ràng là hàng giả.  Cô còn dám mở mồm ra đòi 120.000 tệ ? Hơn nữa, nếu thật sự là một cái túi có giá 120.000 tệ, liệu cô có dám mang xuống căn tin không?”

Từ Dĩnh chột dạ, ánh mắt né tránh.

Cô gái nãy giờ cãi nhau với cô ta nghe vậy liền chế nhạo: “Đúng là một kẻ cặn bã, không biết xấu hổ, hàng giả mà đòi người ta tận 120.000 tệ.”

Những người hóng hớt xung quanh cũng bắt đầu chỉ trỏ, cười đùa.

Từ Dĩnh thẹn quá hoá giận, hét vào mặt Phó Thời Khâm: “Phó Thời Khâm, cậu rõ ràng không bao giờ quan tâm đến việc của người khác, sao giờ lại giúp cô ta? Chẳng lẽ cậu thích cô ta sao?”

Trái tim tôi như lỡ một nhịp.

Tôi luôn cố gắng giữ khoảng cách với Phó Thời Khâm khi ở trường. Điều tôi sợ nhất chính là những lời nói như này.

Một hành vi bình thường ban đầu liền trở nên đặc biệt trong mắt người khác.

Khi đó tin đồn sẽ hình thành, sự hoài nghi sẽ gia tăng, mọi người sẽ bàn tán bằng những lời ác ý.

Tôi đã trải qua quá những chuyện như vậy rất nhiều rồi, nhưng tôi không muốn liên luỵ đến Phó Thời Khâm.

Vì thế tôi ngay lập tức muốn phủ nhận.

Nhưng tôi chưa kịp nói thì Phó Thời Khâm đã kéo tôi vào lòng.

Cậu ấy hơi ngẩng đầu lên đối mặt với đám người đang bàn tán, nhìn thẳng vào họ mà không hề nao núng:

“Vậy thì sao?”

11.

Đám đông đều bị sốc.

Từ Dĩnh không tin vào mắt mình, hỏi lại lần nữa:

“Cậu, cậu thích cô ta?”

Cũng không thể trách Từ Dĩnh sao lại có phản ứng như vậy được.

Bởi vì trước khi gia đình Phó Thời Khâm phá sản, cậu ấy là một nhân vật rất nổi tiếng trong trường.

Cậu ấy không chỉ có vợ chưa cưới xinh đẹp mà bạn bè cũng đều là cậu ấm, cô chiêu trong những gia đình giàu có.

Tôi hoàn toàn trái ngược với cậu ấy, nghèo khổ, cô đơn và tàn tật.

Vì thế, Từ Dĩnh chắc chắn không thể hiểu nổi tại sao một người như Phó Thời Khâm lại tiếp xúc với tôi.

“Thì sao? Không được à?”

Phó Thời Khân vẫn giữ nguyên giọng điệu chắc nịch như cũ.

Ngay cả tôi cũng không biết liệu cậu ấy nói điều này là để khiến Từ Dĩnh tức giận hay…nghiêm túc.

Từ Dĩnh loạng choạng bước đi.

Sau khi gia đình Phó Thời Khâm phá sản, lâm vào bước đường cùng rồi phải lòng một cô gái bị què chân.

Đúng như dự đoán, tin đồn này lan truyền khắp trường.

Sau ngày hôm đó, khi tôi đi trên đường, nhiều người sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt, bàn tán.

Một số người còn nhìn thấy Phó Thời Khâm và tôi ra vào căn nhà thuê cùng lúc, xác nhận rằng chúng tôi đang “sống cùng nhau”.

Những lời đồn phóng đại ấy giống như âm thanh của một cây sáo, theo tiếng gió càng ngày càng lan rộng

Thực ra tôi vẫn còn mù mờ.

Ngày hôm đó sau khi chúng tôi ra khỏi căn tin trường, Phó Thời Khâm đã cùng tôi về nhà.

Chúng tôi sánh bước bên nhau trên đường, cậu ấy trông có vẻ điềm tĩnh nhưng tôi lại có chút xấu hổ, cuối cùng tôi lại là người lên tiếng trước:

“Chuyện của Từ Dĩnh...túi của cô ta thật sự là hàng giả à?”

Phó Thời Khâm nhẹ nhàng nói “Ừm.”

“Không chỉ túi xách mà cả quần áo, giày dép và phụ kiện của cô ta đều là hàng giả.”

“Từ Dĩnh chỉ đang cố gắng theo đuổi hình tượng của một tiểu thư giàu có thôi. Tôi biết trước từ lâu rồi, nhưng lười vạch trần cô ta.”

Tôi thấy hơi buồn, không hiểu tại sao Từ Dĩnh phải làm như thế.

“Nhưng cậu giỏi thật đó. Chỉ cần nhìn qua liền biết ngay cái túi ấy là giả.” Tôi khen ngợi Phó Thời Khâm.

Từ Dĩnh đã dám công khai sử dụng những món đồ ấy như vậy thì những thứ đó nhất định là trông rất giống hàng thật, vậy mà Phó Thời Khâm vẫn có thể phân biệt được.

“Lúc trước tôi cũng không biết mấy chuyện này đâu, là Tiểu Nhu đã chỉ cho tôi.” Phó Thời Khâm lơ đãng nói.

Tiểu Nhu? Tôi ngẫm nghĩ một lát. A, hoa khôi của trường, Triệu Tiểu Nhu, cũng là vợ chưa cưới của Phó Thời Khâm, có tin đồn nói rằng cô ấy đã chia tay với Phó Thời Khâm ngay sau khi nhà cậu ấy phá sản.

Tôi còn muốn hỏi thêm vài chuyện nhưng Phó Thời Khâm đột nhiên dừng lại.

Cậu ấy quay lại, buồn bã nhìn tôi:

“Cậu hỏi nhiều như vậy, sao lại không hỏi tôi chuyện tôi nói thích cậu ở căn tin?”

Tôi ngơ ngác.

“Tôi tưởng cậu nói vậy là để chọc giận Từ Dĩnh.”

“Không hề.”

Đôi mắt cậu ấy như rực cháy.

“Tôi nói câu đó là vì tôi thực sự thích cậu.”

Khi tôi nghe câu này, đầu óc tôi trống rỗng.

Ngây ngốc đứng đó.

Cậu ấy cười khúc khích rồi từ từ ôm lấy tôi.

“A Kim, được không? Anh đã thích em mất rồi!”

Cơn gió buổi tối mùa hè khiến đầu tôi hơi nóng.

Tôi còn chẳng biết bản thân đã gật đầu đồng ý từ lúc nào.

……

Lời tỏ tình ngày hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.

Nhưng lúc này đây, tôi đang đứng ngoài phòng vip nghe cậu ấy cười đùa với bạn bè:

“Mua vui chút thôi, cậu không thấy thú vị lắm sao?”

Những tiếng cười giòn giã lập tức vang lên.

Tôi liếc nhìn vào bên trong.

Đám người ngồi xung quanh Phó Thời Khâm đều là những người bạn dần dần xa lánh cậu ấy sau khi gia đình cậu ấy phá sản.

Và... Triệu Tiểu Nhu.

Vợ chưa cưới của cậu ấy.

Họ nói chuyện sôi nổi về việc Phó Thời Khâm giả vờ nghèo khó, hóa ra đây chỉ là một trò chơi.

Tôi đứng hình tại chỗ, do dự không biết có nên bước vào hay không.

Lúc này, một đồng nghiệp từ phía sau đi tới: “La Kim? Sao cô lại đứng ngoài này?”

Trong chốc lát, tiếng cười bên trong bỗng nhiên dừng lại.

12.

Bên trong phòng vip không có nhạc, tôi đang mở hé cửa nên người bên trong có thể nghe rõ bên ngoài đang nói gì.

Họ gần như ngay lập tức chuyển sự chú ý sang phía bên này.

Một tia hoảng sợ hiện lên trên mặt của Phó Thời Khâm

Dù sao họ cũng đã nghe thấy hết rồi, trốn nữa cũng chẳng có ích gì.

Thế là tôi hít một hơi thật sâu, cầm chiếc bánh, mở cửa bước vào.

Khi nhìn thấy là tôi, vẻ mặt Phó Thời Khâm lập tức thay đổi, những người khác cũng có chút xấu hổ.

Tôi giả vờ thờ ơ, phớt lờ những ánh mắt đang nhìn mình.

Đặt bánh xuống, thắp nến lên.

Sau đó nhìn thẳng vào Phó Thời Khâm.

“Chúc mừng sinh nhật, anh Phó.” Tôi bình tĩnh nói.

Phó Thời Khâm sắc mặt tái nhợt, môi khẽ run lên.

“A Kim, anh…”

“Có cần tôi rót đồ uống cho anh không? Nếu không thì tôi ra ngoài trước.” Cậu ấy chưa kịp nói xong thì tôi đã ngắt lời trước.

Cậu ấy trông có vẻ rất khó chịu, lo lắng giải thích: “A Kim, anh không có ý đó.”

Những người khác đều nhìn Phó Thời Khâm.

Còn Phó Thời Khâm thì nhìn tôi, như thể cậu ấy đang cân nhắc xem nên nói gì với tôi.

Lúc này, Triệu Tiểu Nhu ở bên cạnh đột nhiên nắm lấy cánh tay Phó Thời Khâm, nhìn tôi nói:

“Thật xin lỗi, La Kim, chúng tôi chỉ đùa chút thôi, không nghĩ lại xúc phạm đến cậu. Tôi thay mặt Thời Khâm xin lỗi cậu.”

Cô ấy trông thanh lịch và dịu dàng, nhưng có vẻ như là đang cố thể hiện chủ quyền của mình.

Tôi liếc nhìn đám người đang im lặng, nhếch môi:

”Thật sao? Đáng tiếc, tôi không thấy vui chút nào.”

Nói xong tôi quay người rời đi, Phó Thời Khâm bất ngờ nắm lấy tay tôi.

“Còn gì nữa không, anh Phó?” Tôi quay lại nhìn thẳng vào cậu ấy, lịch sự nhưng xa cách.

Cùng lúc đó, cửa phòng vip lại được mở ra.

Lục Nguyên Chi bước vào.

Phía sau anh ấy, tôi nhìn thấy người đồng nghiệp vừa nói chuyện với tôi.

Chắc là cô ấy cảm thấy có gì đó không ổn nên mới đi tìm Lục Nguyên Chi.

Lục Nguyên Chi bước vào, anh ấy kéo tôi ra phía sau.

“Quý khách có điều gì không hài lòng với chúng tôi sao? Nếu có chuyện gì có thể nói với tôi. Tôi là ông chủ ở đây, mong ngài đừng làm khó nhân viên.”

Sắc mặt của Phó Thời Khâm tối sầm lại.

13.

Lục Nguyên Chi thành công đưa tôi ra khỏi phòng vip đó.

“Em ổn chứ?” Anh ấy quan tâm hỏi tôi.

Tôi lắc đầu.

Thành thật mà nói, tôi phải cảm ơn anh ấy vì đã giúp đỡ mình.

Lục Nguyên Chi do dự một chút, nói: “Anh chàng vừa nãy...không phải là người tối hôm đó sao?”

Tôi giật mình.

Sau đó tôi mới nhớ ra Lục Nguyên Chi và Phó Thời Khâm đã từng gặp nhau, lúc đó tôi đã nói Phó Thời Khâm là anh trai tôi.

“Vậy cậu ta không phải anh trai em?” Lục Nguyên Chi thăm dò nhìn tôi.

Tôi lúng túng nói: “Xin lỗi ông chủ, quan hệ của chúng tôi có chút phức tạp.”

Sự thật thì, ban đầu Phó Thời Khâm cũng được tính là anh trai của tôi.

Nhưng vì một số chuyện mà chúng tôi không trở thành anh em được nữa.

Lục Nguyên Chi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không tiếp tục hỏi.

Lòng tôi ấm lên đôi chút.

Tôi cảm thấy anh ấy thực sự là một ông chủ tốt.

Tôi cũng giống như những người đang chật vật đi trên con đường gập ghềnh, đã từng gặp được những lòng tốt nhỏ bé, nhưng cũng gặp phải nhiều điều ác ý vô cớ.

Ngoài đồng cảm và thương xót, thì tôi lại nhận được nhiều sự khinh miệt và coi thường hơn.

Vì vậy, tôi luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp dù nhỏ nhặt nhất mà người khác dành cho mình.

Tương tự như vậy, khi gặp phải những điều vô cùng tồi tệ, tôi cũng có thể cố gắng làm quen với nó.

Trước khi rời đi, Lục Nguyên Chi bất an nói với tôi:

“Nếu em cần gì thì cứ gọi cho anh.”

Tôi gật đầu, dọn dẹp rồi tan làm.

Nhưng không ngờ, khi về tới nhà, mở cửa ra, tôi nhìn thấy Phó Thời Khâm đang ở bên trong.

14.

Phó Thời Khâm có vẻ như đang đợi tôi.

Thấy tôi về, cậu ấy vội vàng đứng dậy.

“Ừm…”

Tôi thờ ơ nói: “Anh Phó, trò chơi đã kết thúc rồi phải không? Anh còn ở đây làm gì?”

Cậu ấy hoảng hốt bước nhanh về phía tôi.

“Em có thể nghe anh giải thích được không?”

Như sợ tôi từ chối, cậu ấy ngay lập tức nói:

“Về chuyện nhà anh phá sản, anh không phải cố ý giấu em, chỉ là anh chưa có...cơ hội thích hợp để nói.”

“Em còn nhớ những gì anh kể về gia đình của anh không? Mẹ anh qua đời khi anh còn rất nhỏ. Bố đã chiếm công ty của mẹ anh rồi dùng tài sản của bà để nuôi nhân tình và đứa con riêng ở bên ngoài. Từ nhỏ anh đã thề sẽ lấy lại tất cả.”

“Vì vậy, anh đã thành lập một công ty riêng, với sự giúp đỡ của bạn bè, từng bước khiến công ty mà bố chiếm lấy bị phá sản.”

“Hôm đó đám bạn bảo anh thử giả vờ bị phá sản xem sao, để xem phản ứng của các bạn cùng lớp như thế nào, chắc chắn sẽ vui lắm, nên anh mới quyết định thử. Không ngờ lại gặp được em.”

“Thật ra lúc đầu chỉ là đùa thôi, nhưng vừa rồi nhìn thấy em đau lòng đứng trong trong quán bar, anh đã xác định được tình cảm của mình. A Kim, anh thực sự thích em. Anh... thực sự sợ mất em.”

Lời nói của cậu ấy rất chân thành, ánh mắt trìu mến đến mức gần như tan chảy.

Tôi im lặng không nói gì, chợt nhớ ra rằng cậu ấy đã từng kể với tôi về chuyện gia đình của mình.

15.

Đó là một đêm sau khi cậu ấy tỏ tình.
Trời sắp mưa lớn, sấm chớp kéo đến.

Tôi nhìn thấy cơ thể của Phó Thời Khâm khẽ run lên, lúc đó mới biết rằng cậu ấy sợ sấm sét.

Vì vậy, đó là lần đầu tiên tôi chủ động ôm cậu ấy.

Lúc đó Phó Thời Khâm đã kể cho tôi nghe chuyện gia đình của mình.

“Trước khi cưới mẹ anh, bố anh luôn tỏ ra là một người đàn ông chuẩn mực, yêu thương vợ, nhưng sau khi mẹ sinh ra anh, ông ấy bắt đầu có những suy nghĩ không nên có”.

“Năm đó anh mới 5 tuổi, mẹ muốn anh có thêm một đứa em, nhưng bố lại không chịu. Vì vậy, bà đã dự định nhận nuôi một đứa con từ trại trẻ mồ côi.”

“Ban đầu mẹ anh chọn một cô bé, nhưng trên đường từ trại trẻ mồ côi trở về, mẹ nhận được một đoạn video từ tình nhân của bố, tâm trạng bà trở nên bất ổn nên bị tai nạn, ch,ết ngay tại chỗ.”

“Từ đó trở đi, bố anh ngày càng vô liêm sỉ, trực tiếp mang nhân tình và đứa con riêng về nhà, còn tiêu xài phung phí tài sản mà mẹ để lại.”

“Lúc đó anh đã thề rằng một ngày nào đó sẽ lấy lại toàn bộ số tài sản mà mẹ đã mất bao nhiêu công sức để dựng nên.”

Tôi lặng lẽ nghe cậu ấy nói, ôm cậu ấy vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng an ủi.

Lúc đó, cậu ấy nói tiếp: “A Kim, nếu anh nói ra…”

“Chuyện gì sao?” Tôi hỏi.

Cậu ấy im lặng một lúc.

“Không có gì, đi ngủ sớm đi.”

Giờ nghĩ lại, có vẻ cậu ấy đang giấu tôi điều gì đó.

Phó Thời Khâm thấy tôi không đáp lại, cẩn thận ôm tôi vào lòng.

“A Kim, anh sai rồi, anh không nên lừa em, cũng không nên nói những lời như thế, anh là một thằng khốn nạn.”

“Em có thể tha thứ cho anh được không? Chúng ta hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra được không?”

Tôi nhẹ nhàng đẩy cậu ấy ra.

Chỉ tiếc lời cậu ấy định nói ngày hôm đó, tôi vẫn chưa biết được nó là gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play