16.
Tôi đã đuổi Phó Thời Khâm ra ngoài, rồi ăn uống, tắm rửa và ngủ như thường lệ.
Sau khi cậu ấy đi, cuối cùng tôi cũng quay lại chiếc giường của mình.
Tôi bình tĩnh nghĩ về những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Lúc ở quán bar, ban đầu tôi cảm thấy khá xấu hổ trước những lời của Phó Thời Khâm, tôi như một con hề bị kéo vào trò chơi của họ, thực sự thì tôi cũng hơi tức giận.
Nhưng giờ nghĩ lại, chúng tôi chưa bao giờ ở cùng một thế giới.
Sau một lần giao nhau ngắn ngủi, chúng tôi được định sẵn là phải tách ra.
Hiếm khi tôi có một giấc ngủ ngon như hôm nay.
Tôi không cần phải nuôi Phó Thời Khâm nữa nên cũng nghỉ công việc quét dọn vào buổi sáng.
Sau bữa sáng, khi xuống lầu, tôi lại nhìn thấy Phó Thời Khâm.
Mắt cậu ấy thâm quầng, mặt hốc hác.
Có vẻ như cậu ấy đã đứng ở đây suốt đêm.
Tôi phớt lờ, đi ngang qua cậu ấy.
Phó Thời Khâm im lặng đi theo tôi từ lúc tôi đến lớp, đi làm thêm ở nhà hàng, quán bar, đến khi làm xong việc rồi về nhà.
Cậu ấy đã theo tôi suốt chặng đường.
Tôi vẫn như mọi khi, giả vờ như không nhìn thấy.
Sau nhiều ngày như vậy, cuối cùng cậu ấy cũng ngã bệnh.
Trong lớp, Phó Thời Khâm bất ngờ ngất xỉu, ngã xuống đất.
Các bạn cùng lớp vội vàng gọi xe cấp cứu để đưa cậu ấy đến bệnh viện.
Tôi thờ ơ nhìn rồi tiếp tục làm việc của mình.
Tuy nhiên, điều tôi không ngờ tới là ngay sau khi Phó Thời Khâm được xe cấp cứu đưa đi, lại có người đến tìm tôi, còn nhờ các bạn trong lớp truyền lời giúp.
Tôi tự hỏi đó là ai.
Khi nhìn thấy người ngoài cửa, tôi nhất thời sửng sốt.
Vợ chưa cưới của Phó Thời Khâm, Triệu Tiểu Nhu.
17.
Tôi và Triệu Tiểu Nhu đến một quán cà phê gần trường.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô ấy cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm.
“Chắc cô đang thắc mắc tại sao tôi lại tìm cô.”
Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi mong cô hãy tha thứ cho Thời Khâm.”
Tôi khá ngạc nhiên, không hiểu cô ấy có ý định gì.
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cô ấy mỉm cười giễu cợt:
“Cô đã nghe tin đồn tôi là vợ chưa cưới của Phó Thời Khâm chưa? Mọi người đều nghĩ như vậy. Nhưng lại không phải như thế. Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ là mối quan hệ bình thường. Bởi vì tôi thích cậu ấy nên tôi đã tìm người tung tin đồn.”
“Nhưng với tính cách của Thời Khâm, cậu ấy thậm chí còn không thèm để tâm đến những chuyện này.”
“Vậy mà... Không biết cô còn nhớ chuyện lúc trước cậu ấy đã từng chủ động giúp cô không?”
Tôi sửng sốt.
Tất nhiên là tôi nhớ những gì cô ấy nói.
Thực ra trước khi tôi chuyển khỏi ký túc xá đã có một chuyện xảy ra.
Ngày hôm đó, Từ Dĩnh bị mất một thỏi son dưỡng mà bà ngoại tặng.
Cô ta đã vu oan cho tôi, nói tôi trộm nó.
18.
“Người khác đều có tiền mua, chỉ có duy nhất cô ta là không mua được. Cô ta không trộm thì ai trộm chứ?”
“Chắc chắn là cô ta ghen tị với tôi nên mới cố tình lấy đi thỏi son yêu thích của tôi.”
Vừa hết giờ học, Từ Dĩnh đã lao vào lớp cùng với cô quản lý ký túc xá, buộc tội tôi trước mặt cả lớp.
Sự việc này rất ồn ào, mọi người đều dừng lại xem náo nhiệt.
Từ Dĩnh đứng ở giữa lớp khóc lóc thảm thiết, cô quản lý thì an ủi.
Tôi cũng đứng đó nhưng không một ai quan tâm đến tôi, tôi buộc phải hứng chịu mọi sự chỉ trích của những người xung quanh.
Giữa những lời bàn tán, Phó Thời Khâm nói với vẻ chế giễu:
“Chỉ là một thỏi son thôi mà cô lại khóc như bố mẹ mình ch,ết vậy? Không phải nhà cô giàu có lắm sao? Một thỏi son thôi mà cũng khóc lóc đến thế à?”
Tiếng khóc của Từ Dĩnh ngừng lại.
Cô đỏ mặt muốn phản bác.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì thì Phó Thời Khâm đã nhìn tôi, thản nhiên hỏi:
“Này, nhóc què, cô có lấy trộm không?”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tôi lắc đầu: “Không.”
Phó Thời Khâm nhếch môi nhìn Từ Dĩnh:
“Giờ làm sao đây? Người ta nói không lấy kìa.”
“Dù sao thì tôi cũng không có việc gì làm, tôi đã nghĩ ra một biện pháp, chỉ cần nhờ người lục soát đồ đạc của nhóc què, nếu thật sự tìm thấy thỏi son ở chỗ của cô ấy, tôi sẽ bồi thường cho cô, đồng thời để cô xử lý nhóc què. Nếu không tìm được, cô nên suy nghĩ xem làm thế nào để bù đắp cho cô ấy đi.”
Tất nhiên là tôi dám, nên tôi đồng ý không chút do dự: “Được.”
Nhưng Từ Dĩnh thì khác, trông cô ta có vẻ rất căng thẳng.
Mọi người có mặt đều nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Cô quản lý lạnh lùng nhìn Từ Dĩnh:
“Bạn học Từ Dĩnh, sao em có thể vu khống người khác như vậy? Em mau xin lỗi bạn học La Kim đi!”
Từ Dĩnh miễn cưỡng xin lỗi tôi.
Mọi người xung quanh đều giải tán.
Tôi nhìn bóng lưng của Phó Thời Khâm, thầm đếm trong đầu.
Lần thứ hai.
Đây là lần thứ hai cậu ấy giúp tôi.
Tôi nhất định sẽ báo đáp.
Về phần Từ Dĩnh, vì chuyện này mà cô ta bị mất mặt trước mặt mọi người nên đã trút hết tức giận lên đầu tôi.
Cô ta bắt đầu hung hăng hơn, nhổ nước bọt vào cốc của tôi, bỏ rác vào chăn của tôi.
Tôi không thể nhịn được nữa nên mới chuyển ra ngoài.
19.
“Thật ra ngày đó tôi đến gặp Phó Thời Khâm, tôi đứng ở ngoài cửa.”
Triệu Tiểu Nhu tiếp tục nói.
“Tôi đã chứng kiến toàn bộ sự việc.@
“Cô gái tên Từ Dĩnh đó luôn bắt nạt cô, đồ cô ta dùng cũng toàn là hàng giả. Nhưng Phó Thời Khâm, người không bao giờ quan tâm đến việc của người khác, lại chủ động giúp đỡ cô.”
Trên mặt Triệu Tiểu Nhu lộ ra một tia mất mát.
“Thành thật mà nói, lúc đó trong lòng tôi có cảm giác rất bất an, không ngờ nó lại trở thành sự thật.”
“Chỉ là một trò chơi mà thôi, không nghĩ cậu ấy lại lún sâu như thế.”
“Nhìn xem, cậu ấy hiện tại vì cô không ăn không uống, tôi biết mình căn bản không có cơ hội.”
“Cho nên tôi đến đây để bác bỏ tin đồn tôi là vợ chưa cưới của Thời Khâm, cô không cần thiết phải lo lắng nữa.”
“Tôi cũng sẽ không cản trở hai người.”
“Cô hãy tha thứ cho cậu ấy đi. Dù sao trước đây cô cũng rất tốt với cậu ấy, đã làm rất nhiều điều cho cậu ấy.”
Triệu Tiểu Nhu nói xong, tựa hồ như đã buông bỏ được mọi chuyện.
Cô ấy rất ngạc nhiên khi thấy tôi lắc đầu.
Mọi người đều nghĩ rằng tôi yêu Phó Thời Khâm một cách điên cuồng, sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu ấy.
Nhưng họ không biết.
Tôi đối xử tốt với Phó Thời Khâm như vậy không phải vì tôi thích cậu ấy.
20.
Việc đầu tiên Phó Thời Khâm làm khi ra viện là chạy đến dưới lầu nhà tôi như trước.
Lần này tôi đi xuống, đến gặp cậu ấy.
“Phó Thời Khâm, chúng ta nói chuyện đi.”
Mắt cậu ấy chợt sáng lên.
Chúng tôi đến một công viên gần đó.
Những lúc không vui, tôi thường đến nơi này.
Nhìn mọi người thong thả đi lại, tập Thái Cực Quyền, vui chơi thoải mái sẽ khiến tâm hồn tôi thoải mái hơn.
Trời còn sớm, tôi và Phó Thời Khâm đi bộ quanh công viên, hai bên đường có mùi hoa dễ chịu.
“Phó Thời Khâm, tôi chính là cô bé đó.” Tôi nói thẳng với cậu ấy.
Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt của cậu ấy.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Không phải cậu nói mẹ cậu đã nhận nuôi một cô bé từ trại trẻ mồ côi sao? Tôi chính là cô bé đó.”
Phó Thời Khâm mở to mắt, run rẩy, như thể hiểu ra điều gì đó.
Tôi tiếp tục:
“Có thể cậu không nhớ nữa, nhưng tôi vẫn nhớ rõ mọi chuyện.”
“Tôi là trẻ mồ côi. Bố mẹ tôi mất sớm nên tôi đến ở nhà chú tôi.”
“Nhưng chú tôi lại nghiện rượu nặng, uống rượu vào thì sẽ đánh người. Có hôm chú đánh tôi mạnh đến nỗi làm tôi gãy chân”.
“Hôm đó, hàng xóm của tôi đã gọi cảnh sát, tôi được mấy người tốt bụng gửi đến trại trẻ mồ côi. Ở đó, tôi đã gặp được cậu và mẹ cậu.”
“Mẹ cậu nhìn thấy tôi, vốn là muốn mang tôi đi, tôi cũng sẽ gọi cậu một tiếng anh trai.”
“Nhưng sau khi bà ấy trả lời điện thoại xong, sắc mặt liền thay đổi.”
“Cuối cùng tôi đã không được nhận nuôi, nhưng bà ấy đã để lại vài lời nhắn cho hiệu trưởng trại trẻ mồ côi, nói rằng bà ấy sẽ tài trợ cho tôi được đi học.”
“Phó Thời Khâm, những chuyện tôi làm với cậu đều là vì mẹ cậu.”
21.
Khi tôi nói điều này, Phó Thời Khâm tỏ vẻ không tin, hỏi tôi:
“Em đối xử với anh rất tốt…”
Cậu ấy không nói gì thêm.
Nhưng tôi hiểu ý cậu ấy nên tiếp tục khẳng định:
“Là để báo đáp cậu và mẹ cậu.”
Sau khi nhận được câu trả lời chính xác, vành mắt của Phó Thời Khâm đỏ ửng lên, cậu ấy có chút suy sụp hỏi tôi:
“Vậy em đã từng yêu anh chưa?”
Tôi chậm rãi lắc đầu.
“Tôi không biết nữa, có lẽ là không.”
Cậu ấy chợt im lặng.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.
Một lúc sau, cậu ấy chợt nắm lấy tay tôi, giọng khô khốc, thận trọng cầu xin:
“Vậy...chúng ta bắt đầu lại được không? Xem như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu nha.”
Tôi lại lắc đầu.
Chỉ vào vết sẹo trên tay cậu ấy - đó chính là vết sẹo do dao cắt khi cậu ấy giúp tôi thái rau.
“Cậu thấy đấy, nếu cậu bị thương, dù vết thương có lành đi cũng sẽ để lại một vết sẹo xấu xí. Dù vết sẹo có biến mất, nỗi đau còn sót lại trong lòng cậu cũng sẽ không thể quên được. Mỗi lần cậu thái rau, cậu sẽ lại nghĩ đến nỗi đau đó. Lựa chọn tốt nhất là tránh xa nó.”
“Phó Thời Khâm, tôi đã nuôi cậu lâu như vậy, chắc là đủ để báo đáp ân tình của nhà cậu rồi, sau này tôi muốn sống cho chính mình.”
“Nhân tiện, tôi xin lỗi vì đã bỏ mặc cậu mấy ngày qua, tôi chỉ muốn trả đũa cậu vì chuyện cậu lừa gạt tôi mà thôi.”
Tôi tưởng mình đã nói rất rõ ràng rồi, vậy mà Phó Thời Khâm vẫn không chịu bỏ cuộc:
“Anh xin lỗi! Anh xin lỗi vì đã giấu em! Anh xin lỗi vì đã trêu đùa em... Xin đừng rời xa anh, được không…”
Tôi nhìn cậu ấy gục xuống ngồi xổm trên mặt đất, thở dài.
“Phó Thời Khâm, tôi biết cậu vì sao lại giấu tôi, bởi vì cậu sợ tôi sẽ giống như bố cậu, tiếp cận cậu chỉ vì đống tài sản kia, cho nên tôi tha thứ cho cậu chuyện này.”
“Nhưng tôi không thể tha thứ chuyện cậu coi tôi như một trò đùa được.”
“Cậu còn nhớ có lần khi tôi đi làm về, cậu hỏi tôi có mệt không, lúc đó tôi đã nói không.”
“Nhưng bây giờ để tôi nói cho cậu biết, tôi rất mệt, thực sự rất mệt, không muốn tiếp tục nữa.”
Lần này, tôi dứt khoát buông tay cậu ấy ra rồi quay người rời đi.
22.
Sau khi về nhà, tôi đến quán bar đưa cho Lục Nguyên Chi đơn xin nghỉ việc.
Lục Nguyên Chi ngạc nhiên:
“Em muốn nghỉ làm ở đây sao?”
“Ừ, tôi không còn lý do gì để đi làm ở đây nữa.”
Lục Nguyên Chi buột miệng nói: “Vậy... anh không thể làm lý do khiến em đến đây sao?”
Nói xong, anh ấy tựa hồ có chút xấu hổ, nhưng vẫn kiên định nói:
“Chắn hẳn em đã nhận ra tình cảm của anh.”
Tôi biết, nhưng...
“Xin lỗi ông chủ. Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới có được cơ hội đi học. Tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian vào một trò đùa. Tôi nghĩ mình nên tập trung vào việc học trước.”
Lục Nguyên Chi có chút thất vọng nhưng vẫn cổ vũ tôi.
Anh ấy thực sự là một người rất hiền lành và tốt bụng.
Những ngày sau đó, tôi tập trung vào việc học.
Mặc dù tôi học cùng lớp với Phó Thời Khâm nhưng khi thấy tôi hoàn toàn phớt lờ thì cậu ấy cũng không còn nói gì nữa.
Chỉ là Từ Dĩnh thỉnh thoảng vẫn gây rắc rối cho tôi.
Nhưng một ngày nọ, trên diễn đàn trường bất ngờ tiết lộ tin tức cô ta luôn sử dụng đồ giả.
Mọi người khinh thường bàn tán cô ta khắp nơi. Cô ta bận rộn lo cho bản thân nên không còn thời gian đến tìm tôi nữa.
Tất nhiên tôi biết ai đã làm chuyện này.
Năm cuối đại học, tôi đã vượt qua kỳ thi khảo sát và được gia nhập vào tổ chức bảo vệ quyền, lợi ích của người khuyết tật.
Sau này, tại nơi làm việc, tôi đã tìm được một người thực sự yêu tôi.
Chúng tôi kết hôn và có một đứa con khỏe mạnh.
Thỉnh thoảng tôi thấy tin tức về Phó Thời Khâm trên bản tin.
Cậu ấy trở thành ông trùm kinh doanh.
Cậu ấy làm từ thiện khắp nơi.
Cậu ấy mãi vẫn chưa kết hôn.
Một phóng viên vô tình chụp được ảnh hình nền trên điện thoại di động của cậu ấy là ảnh một cô gái đang ngủ trên bàn, khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Con gái út của tôi chỉ vào ảnh của cậu ấy trong cuốn tạp chí và hỏi:
“Mẹ ơi, chú ấy là ai? Sao lại có ảnh của mẹ?”
Tôi nghĩ ngợi một lúc.
“Chú ấy chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của mẹ thôi.”