Gần đến sinh nhật của Phó Thời Khâm nên tôi đã hỏi cậu ấy muốn ăn gì.
Cậu ấy nói muốn ăn món Nhật mà trước kia mình thường xuyên ăn.
Tôi bí mật thử kiểm tra giá của nó trên mạng.
Một món có giá tận 1998 tệ.
Học bổng của tôi vẫn chưa được phát, nên tôi không có đủ tiền.
Vì vậy tôi đã tìm một công việc bán thời gian ở một quán bar.
Tối hôm đó, đồng nghiệp nhờ tôi đem bánh lên phòng vip trên tầng hai.
Tôi chậm chạp đi tới cửa.
Vừa định mở cửa, tôi đã nghe thấy tiếng trò chuyện của khách bên trong.
“Phó thiếu, ngày mai mới đến sinh nhật của anh mà đúng không? Sao lại tụ tập với mọi người sớm thế?”
Phó thiếu? Sinh nhật?
Tôi lặng lẽ mở hé cửa, nhìn người đang ngồi bên trong.
Quả nhiên là Phó Thời Khâm.
Cậu ấy đang dựa vào ghế, mọi người vây quanh, trả lời một cách thờ ơ:
“Ngày mai tôi phải dành thời gian cho người khác.”
“Ai vậy? Con nhỏ què đó sao?”
“Phó thiếu còn định giả vờ nghèo khó đến bao giờ đây?
Đừng nói anh thực sự thích con nhỏ què đó rồi nha!”
Phó Thời Khâm nhận ly rượu từ tay người đàn ông kia.
Giọng nói lười biếng, bất cần.
“Mua vui chút thôi, cậu không thấy thú vị lắm sao?”
Tiếng reo hò vang lên khắp phòng, tôi cứng đờ ngay tại chỗ.
Bởi vì tôi chính là con nhỏ què đó.
2.
Ngày ấy, tôi nhìn thấy Phó Thời Khâm ở trong lớp âm nhạc.
Trong lớp có một chiếc ghế dài được phủ đệm, Phó Thời Khâm đang ngủ trên đó.
Tôi nghe bạn cùng lớp nói rằng gia đình Phó Thời Khâm đã phá sản. Nợ nần chồng chất.
Bố cậu ấy chiếm hết số tiền còn lại trong nhà, bỏ trốn ra nước ngoài cùng nhân tình.
Cậu ấy phải thế chấp ngôi nhà mình đang ở để trả nợ, trở thành người vô gia cư.
Mọi người đều dần tránh xa Phó Thời Khâm vì sợ gặp xui xẻo.
Bao gồm cả mấy người anh em và vị hôn thê của cậu ấy.
Tôi bước đến gần Phó Thời Khâm, những tiếng bước chân nặng nề vô tình đánh thức cậu ấy tỉnh dậy.
Cậu ấy liếc nhìn tôi một cái rồi quay mặt đi.
Một giọng nói trầm thấp phát ra:
“Nhóc què, cậu cũng đến đây để cười nhạo tôi phải không?”
Tôi không để ý đến lời nói của cậu ấy.
Thay vào đó, tôi từ từ ngồi xổm xuống, hỏi:
“Phó Thời Khâm, cậu có muốn về nhà với tôi không?”
“Tôi sẽ nuôi cậu.”
3.
Tôi đã đưa Phó Thời Khâm về nhà.
Nói là nhà nhưng thực chất chỉ là căn phòng tôi thuê ở ngoài trường.
Chỉ có một phòng ngủ, nhỏ đến đáng thương.
Vì chân bị tật nên tôi luôn bị bắt nạt khi ở trong ký túc xá của trường nên mới phải chuyển ra ngoài sống.
Phó Thời Khâm nheo mắt liếc nhìn xung quanh, chế nhạo:
“Chỉ thế thôi sao? Tôi nên cảm ơn ân nhân như thế nào đây?”
Tôi không thèm để tâm.
Nơi này của tôi chắc chắn không bằng một góc căn nhà của cậu ấy trước kia.
Phó Thời Khâm xuất thân từ một gia đình giàu có, lúc nào cũng kiêu ngạo.
Còn tôi là một đứa trẻ mồ côi, bị tật một chân, may mắn được người khác hỗ trợ tài chính cho nên mới được đi học đến bây giờ.
Nếu so sánh lớp học với một kim tự tháp.
Thì tôi sẽ ở dưới đáy, bị mọi người chà đạp.
Người ở vị trí cao nhất chính là Phó Thời Khâm.
Nhưng không sao hết.
Ít nhất tôi đã ở đó để đỡ cậu ấy khi cậu ấy ngã từ trên cao xuống.
4.
Tôi bước tới ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm.
Sau đó tôi đưa nó cho Phó Thời Khâm, bắt chước dáng vẻ của một nhà tài trợ như trong phim truyền hình:
“Cầm lấy đi, mật khẩu là ngày sinh nhật của cậu.”
Phó Thời Khâm nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc:
“Gì đây? Thực ra cậu là một người phụ nữ giàu có nhưng lại giấu giếm mọi người sao?”
“Còn nữa, sao cậu biết ngày sinh nhật của tôi?”
Nhưng khi cậu ấy mở sổ tiết kiệm ra, nhìn thấy con số bên trong, nhất thời không nói nên lời.
“Tám ngàn tệ quả nhiên là rất nhiều!”
Tôi xấu hổ, lúng túng nói:
“Trừ học phí và tiền thuê nhà ra, đây là tất cả những gì tôi có.”
“Tôi biết nó không nhiều, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, không để cậu bị đói đâu.”
Phó Thời Khâm bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi, ánh mắt thăm dò.
Một lúc sau, cậu ấy thận trọng nói:
“Cậu muốn tôi trả cái giá gì nào?”
“Làm bạn trai của cậu sao?”
Cậu ấy tiến lại gần một bước, cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi kèm theo gợi ý:
“Hay...cơ thể của tôi?”
Tôi lắc đầu, nhìn cậu ấy một cách nghiêm túc.
“Không.”
“Phó Thời Khâm, tôi chỉ muốn cậu sống một cuộc sống bình yên và khỏe mạnh.”
Thế này là đủ rồi.
5.
Phó Thời Khâm đồng ý sống với tôi.
Để ăn mừng, buổi tối tôi nấu thêm hai món nữa, trong đó có món thịt lợn kho mà bình thường tôi không dám ăn.
Phó Thời Khâm cầm đũa lên, cắn thử một miếng.
Tôi hồi hộp chờ đợi.
Cậu ấy trông rất nghiêm túc.
“Cậu đang nghĩ gì thế?" Tôi hỏi.
“Tôi đang nghĩ đến bít tết, trứng cá muối và gan ngỗng”, Cậu nói.
Tôi gật đầu.
“Ăn xong đi ngủ sớm đi.”
Trong giấc mơ sẽ có mấy món kia.
Khi đến giờ đi ngủ, Phó Thời Khâm nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, chìm vào suy tư.
Lúc tôi tắm xong, cậu ấy nhìn tôi một cách kỳ lạ.
“Không phải cậu đang âm mưu để ngủ chung giường với tôi đấy chứ?”
Tôi lặng lẽ đi đến tủ quần áo, lấy nệm ra trải xuống đất.
Cậu ấy tỏ vẻ chán ghét.
“Cậu muốn để tôi ngủ dưới đất à?”
Tôi trải nệm rồi tự mình nằm vào.
Đừng lo lắng, Phó Thời Khâm, làm sao tôi có thể làm vậy với cậu được?
Tất nhiên cái giường kia sẽ là của cậu.
“Trước khi đi ngủ đừng quên tắt đèn, chúc ngủ ngon.” Tôi nói rồi nhắm mắt lại.
Tôi không biết mình có nhìn nhầm hay không.
Chỉ trong chốc lát, tôi dường như nhìn thấy một tia cảm xúc thoáng qua trên khuôn mặt đẹp trai của Phó Thời Khâm.
Nó vụt nhanh như trí tưởng tượng của tôi.
6.
Vì có người giúp đỡ nên tôi đã nhanh chóng tìm được thêm một công việc bán thời gian khác.
Tôi thức dậy lúc 4h30 sáng, đi dọn dẹp một tòa văn phòng gần nhà.
Đồng hồ báo thức chỉ reo một lần, tôi lập tức nhấn tắt nó.
Tôi quay đầu lại nhìn Phó Thời Khâm vẫn đang ngủ trên giường, thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không dám bật đèn, chỉ lặng lẽ đứng dậy thu dọn đồ đạc với ánh sáng mờ nhạt từ màn hình điện thoại.
Nhưng trước khi ra ngoài, cậu ấy vẫn tỉnh dậy.
Căn phòng tối quá nên tôi không nhìn rõ nét mặt của cậu ấy, chỉ thấy đôi mắt màu hổ phách đang nhìn thẳng vào tôi.
Phó Thời Khâm nhìn tôi nhưng không nói gì.
Tôi tưởng cậu ấy tức giận vì bị đánh thức nên liền nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn. Cậu ngủ tiếp đi.”
Phó Thời Khâm quay mặt sang chỗ khác, hơi lúng túng nói: “Không sao, tôi không để ý đến tiếng ồn đâu.”
Giọng nói vẫn còn hơi khàn.
Vậy tại sao cậu ấy lại tỉnh dậy?
Trong lòng tôi nghĩ như thế nhưng không nói ra.
Tôi mang giày vào, lấy túi xách, mở cửa.
Lúc này, tôi mới chợt nghĩ ra: “Nhân tiện, cậu đừng lo, tôi sẽ không nói cho ai biết chúng ta sống cùng nhau đâu, ở trường cậu cũng không cần phải nói chuyện với tôi. Cậu chỉ cần giả vờ chúng ta không quen biết nhau như trước đây là được.”
Mặc dù Phó Thời Khâm và tôi học cùng lớp nhưng chúng tôi chỉ mới nói chuyện với nhau được vài câu.
Cậu ấy luôn được mọi người vây quanh và khen ngợi.
Tôi lại luôn cô đơn một mình, dè chừng mọi thứ để không bị người khác bắt nạt.
Nếu không phải gia đình cậu ấy gặp biến cố, có lẽ hai chúng tôi vẫn mãi là hai đường thẳng song song với nhau.
Cách đây rất lâu, chúng tôi đã từng gặp nhau nhưng lại vô cùng ngắn ngủi.
Tôi cứ nghĩ đó là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng.
Tuy nhiên, bây giờ chúng tôi đã có cơ hội gặp lại nhau, tôi sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cậu ấy thật tốt.
Cho dù hiện tại cậu ấy không còn là một thiếu gia giàu có nữa.
“Cậu có muốn ăn sáng không? Làm xong việc tôi sẽ mua về cho cậu.”
Nơi tôi mua bữa sáng hơi xa với nơi tôi làm việc bởi vì phải đi đường vòng, nhưng không sao, tôi có thể kịp giờ học nếu đi nhanh hơn.
“Không cần, cậu…”
Cậu ấy chợt ngồi dậy, ngập ngừng nói.
“Đi chậm thôi.”
Tôi khẽ mỉm cười.
7.
Thành thật mà nói, việc nuôi Phó Thời Khâm không hề dễ dàng chút nào.
Trước đây, tôi có thể tự mình xoay sở được và vẫn đủ sống.
Sau khi có thêm cậu ấy, tôi phải tính toán cẩn thận về mọi mặt.
Nào là bữa ăn hàng ngày của cậu ấy có đủ dinh dưỡng hay không, rồi những đồ dùng cần thiết để cậu ấy sử dụng.
Tôi đã làm thêm một vài công việc bán thời gian nữa để có đủ tiền chi tiêu.
Phó Thời Khâm cũng dần thích nghi với hoàn cảnh túng thiếu, không còn như lúc mới chuyển đến.
Cậu ấy thậm chí còn cố gắng giúp tôi thái rau trong khi tôi nấu ăn, nhưng tôi đã ngăn lại không cho cậu ấy làm.
Tối hôm đó, chủ quán bar tổ chức sinh nhật nên đã mời nhân viên đi ăn.
Tôi định nhắn tin thông báo cho Phó Thời Khâm là tôi sẽ về muộn, nhưng điện thoại lại hết pin mất.
Nhưng sau đó nghĩ lại, tôi thấy việc này cũng không cần thiết lắm.
Bởi vì ban đêm lúc tôi đi làm về, Phó Thời Khâm đã ngủ rồi.
Thế nên dù tôi có về muộn một chút thì cậu ấy cũng không biết.
Hơn nữa, cậu ấy cũng không quan tâm.
Nhưng khi tôi ăn tối xong, đi tới trạm để bắt xe buýt về, tôi lại nhìn thấy cậu ấy đang đứng dưới ánh đèn đường ở trạm xe buýt.
Lúc đó tôi đang đi cùng với ông chủ của mình, anh ấy tên là Lục Nguyên Chi.
Lục Nguyên Chi nói chân tay tôi bất tiện, đi lại buổi tối dễ gặp nguy hiểm, nên nhất quyết đòi đưa tôi về.
Tôi không biết từ chối như thế nào nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng không ngờ Phó Thời Khâm lại xuất hiện ở đây.
Bóng tối bao quanh, bóng của cậu ấy trải dài trên mặt đất.