“Mỗi lần người đại diện của cậu tới, hàng xóm không có ý kiến à?” Lý Huyền đưa tay ấn huyệt thái dương.
Thịnh Mẫn khe khẽ thở dài. Vừa nãy cậu luôn luôn cố ý ra dấu với Lý Huyền nhưng đối phương căn bản không nghe cậu: “Xưa nay bình thường tôi không nói chuyện với anh ta như thế.”
“Vậy thì bây giờ anh ta phải thích ứng đi.” Lý Huyền ôm cổ mình, lắc lắc đầu, ứng phó với Trương Chí Hoa khiến cổ họng anh muốn toác đến nơi. Lý Huyền vừa muốn đi rót một ly nước trước mặt đột nhiên biến thành một màu đen lập tức khiến anh lập tức ngồi trở về.
Lý Huyền nghỉ ngơi một lát, xua tay: “Không sao, đói bụng, hoa mắt. Có phải cậu hạ đường huyết không?”
“Có chút thiếu máu.” Thịnh Mẫn lấy từ trong tủ lạnh ra một bình mật hoa hòe, múc một muỗng cho vào ly nước, thử nhiệt độ một chút rồi đưa cho Lý Huyền, “Hơi nóng đó, anh uống chậm một chút. Để tôi gọi thức ăn ngoài, anh muốn ăn gì?”
Lý Huyền nhìn giao diện điện thoại, muốn giao cái gì cũng phải hơn nửa tiếng, không khỏi nhíu mày: “Nhà cậu có gì ăn không?”
Thịnh Mẫn áy náy lắc đầu: “Thời gian trước tôi đi quay phim, ít khi ở nhà. Tủ lạnh trống trơn. Tôi vừa xem qua chỉ còn vài quả trứng gà.”
Lý Huyền suy nghĩ một chút: “Tôi có.” Anh chỉ vào cái cặp sách trên ghế sa lông, “Còn có ba gói mì tôm. Cậu có tô không?”
Tô chén phải có, gia vị, đồ làm bếp được chuẩn bị đầy đủ.
Ngôi nhà của Thịnh Mẫn quay mặt về hướng Nam. Từ cửa sổ phòng bếp nhìn ra là những ngọn đồi xanh bất tận trải dài ngút tầm mắt. Lúc này, mặt trời đã ló dáng nhưng mặt trăng vẫn lặn, vẫn còn lấp ló sau quầng trăng nhàn nhạt, như ẩn như hiện lơ lửng một góc trời.
Thịnh Mẫn chỉ dùng bột bánh, trộn thêm tí gia vị, rồi lại tìm một cái chảo tráng trứng cắt thành các đoạn dài rồi trải đều trên bề mặt bánh.
Quá lười để đem ra phòng ăn, hai người ngồi ở bên cạnh bồn rửa, coi như là gắng gượng ăn một bữa sáng.
“Trương Chí Hoa chính là như thế, tính tình không tốt lắm, tiếp xúc lâu anh sẽ biết. Nếu không cần thiết anh không cần tranh cãi với anh ta.” Thịnh Mẫn gặp một đũa mì, “Làm căng quá về sau không dễ ở chung. Hôm nay có lẽ là anh ta quá bối rối không kịp phản ứng, chờ anh ta lấy lại tinh thần, không chừng…”
Lý Huyền cười lành: “Anh ta có thể làm khó cậu chắc? Tôi kiểm tra rồi, công ty của cậu ngoại trừ mấy nghệ sĩ có uy tín lâu năm ra, tiếng tăm của cậu vẫn nổi tiếng lắm. Người đại diện này của cậu trước đây có nhiều nghệ sĩ nhất, dưới tay anh ta lúc đó có bốn nghệ sĩ, về sau không tái ký, giải nghệ, bây giờ dưới tay chỉ có một mình cậu. Khả năng cũng không có gì đặc biệt, cậu có thể nổi tiếng cơ bản chẳng liên quan gì đến anh ta. Cho nên bây giờ anh ta đang dựa vào cậu kiếm tiền. Đã lấy tiền còn bắt nạt người cho tiền, làm gì có cái đạo lý như vậy.”
Lý Huyền nói đến đây khẽ liếc Thịnh Mẫn một cái: “Chẳng qua tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, tôi thấy vòng fan của cậu có rất nhiều ý kiến về anh ta, công ty của cậu không nghĩ đổi cho cậu một người đại diện khác à?
Thịnh Mẫn không ngờ chỉ trong một lúc mà Lý Huyền đã tìm được nhiều thông tin như vậy, lại còn nhớ kỹ. Sau một lát cậu mới nói: “Anh ta là họ hàng của ông chủ.”
“Anh ta là bố của ông chủ à?” Lý Huyền ngắt lời.
Thịnh Mẫn cau mày, Lý Huyền nhặt hành lá trong mì ra, rau khô đóng gói luôn có vị rất lạ: “Không phải trực hệ đúng không? Tôi còn nhớ chủ tịch công ty cậu họ Tăng… Vợ ông ta có phải họ Trương không? Thông gia? Anh vợ?”
“Cũng gần như vậy.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng lên tiếng.
“Vậy cũng không nên.” Lý Huyền đặt đũa xuống, uống một hớp nước, “Anh ta là họ hàng, nếu cần chăm sóc thì trực tiếp đưa tiền cho anh tah là được. Cậu đây ngốc như vậy coi như xong. Cậu bây giờ là cây rụng tiền của công ty, chỉ cần ông chủ không phải là đồ ngu thì mấy chuyện này tuyệt đối sẽ không làm khó làm dễ cậu… Cậu có đề cập qua chưa?”
“Đề cập cái gì?”
“Đổi người đại diện.”
Thịnh Mẫn im lặng một lát, lắc đầu. Lý Huyền nhìn vẻ mặt của cậu, đột nhiên bật cười nhưng cũng không phải vui vẻ: “Thật ra chính cậu cũng hiểu, nếu cậu kiên trì muốn đổi, tranh cãi một trận vẫn có thể đổi được, đúng không?”
“Phiền phức lắm.” Thịnh Mẫn nhíu mày, thấy Lý Huyền còn đang nhìn mình, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Nhịn một chút là được. Cho dù tranh giảnh, đổi được rồi, kết quả cũng không nhất định sẽ tốt hơn. Còn không bằng cứ duy trì nguyên trạng.”
Lý Huyền không đồng ý: “Đây không phải là thói quen tốt. Nếu cậu có thể chịu đựng được cũng không cần gọi anh ta sáng sớm đến nhặt xác cho cậu.”
Thịnh Mẫn cụp mắt xuống, một khuôn mặt xa lạ xuất hiện trên mặt bàn đá cẩm thạch: “Tôi gọi anh ta đến nhặt xác là bởi vì không biết còn có thể tìm ai. Với lại nếu là anh ta thì dễ dàng xử lí hơn. Nhưng tôi muốn tự sát, không quan hệ đến bất luận người nào cả. Để anh phải liên lụy vào chuyện này, tôi cũng vô cùng có lỗi. Trước khi chúng ta có thể đổi về, tôi sẽ cố gắng còn sống, không tăng thêm phiền toái cho anh.”
“Bây giờ tôi không phải đang nói chuyện này.” Lý Huyền bóp mũi, “Đương nhiên cậu nghĩ thế là tốt nhất. Chẳng qua tôi không chịu nổi anh ta… Người đại diện của cậu bị cường giáp à? Thể trạng của anh ta cũng không đúng lắm.”
Lý Huyền nhíu mày, hỏi vô cùng đàng hoàng trịnh trọng. Khóe miệng Thịnh Mẫn giật giật, cũng không đáp lại, “Anh dời lịch buổi phỏng vấn, vậy buổi quay quảng cáo thứ Năm này anh có thể đi không?”
“Cậu hy vọng tôi đi à?” Lý Huyền nhướn mày, giọng nói nghe không ra vui giận, “Trách không được cậu nói là trợ lý, thuận tiện lúc đi làm cũng đi theo tôi? Tôi không hiểu rõ cậu, cậu cũng vậy rồi, cũng không cần kính nghiệp như vậy chứ?”
Thịnh Mẫn ngậm một miếng mì nhưng chưa ăn: “Không đi quay, công ty, nhãn hiệu sẽ phải thương lượng nhiều thứ, rất nhiều công việc của người khác đều phải bố trí lại lần nữa.”
“Vậy thì liên quan gì đến cậu?”
“Đừng có làm phiền người khác.” Thịnh Mẫn nói vô cùng nghiêm túc. Đây là lần thứ hai cậu xách những lời này ra. Ấn đường của Lý Huyền giật giật, “Nếu như cậu chết rồi không phải cũng không thể quay à?”
“Hôm qua tôi không biết là phải quay quảng cáo.” Thịnh Mẫn nói, “Phỏng vấn không giống vậy. Nếu như tôi chết rồi, bọn họ sẽ cắt vài đoạn tài liệu của tôi ra làm video tưởng nhớ để ứng phó là được.”
Lý Huyền quả thật không biết có thể nói gì nữa: “Ý của cậu là, nếu như cậu biết cậu sẽ không chết?”
Thịnh Mẫn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Còn chưa chết, cho nên vẫn là đi quay đi. Đêm qua anh nói rồi, chúng ta phải giả vờ. Anh phối hợp với tôi, tôi cũng phối hợp với anh… Đúng rồi, tôi còn chưa biết tình hình của anh, có cần tôi làm gì không?”
“Tôi…” Lý Huyền nhíu mày, do dự một hồi cũng không nói gì, “Hiện tại chưa cần, đến lúc đó lại nói tiếp.”
Ngữ khí của Lý Huyền nhàn nhạt nhưng biểu hiện trên lông mày không hề vui sướng, ngược lại có chút chán ghét, dường như anh không muốn nhắc đến chuyện riêng của mình. Thịnh Mẫn không biết vì sao, cũng không hỏi nữa.
“Cậu ăn xong đi.” Lý Huyền trầm mặc một lát, chuyển hướng câu chuyện, “Ăn xong tôi rửa chén, cậu thu thập một chút, thay quần áo, chúng ta đi bệnh viện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT