“Anh có bằng lái không?” Thịnh Mẫn dừng xe tại bãi đậu xe trước bệnh viện, đột nhiên nhớ ra chuyện này.

Lý Huyền nhìn tấm bảng tên bệnh viện trước mặt dường như đang thả hồn, Thịnh Mẫn lại gọi anh thêm lần nữa anh mới bừng tỉnh: “Có.” Anh gật đầu. “Cậu cứ yên tâm lái đi.”

“Vậy thì đi thôi, anh đeo khẩu trang với mũ vào.” Thịnh Mẫn tháo dây an toàn ra thì không thấy Lý Huyền nhúc nhích gì: “Sao vậy?”

Đôi môi Lý Huyền khẽ mím lại, vẻ mặt không vui cho lắm. Thịnh Mẫn còn tưởng anh ngại phiền phức, đành nhẹ nhàng dỗ dành anh: “Phải đeo vào mới được, trong bệnh viện nhiều người lắm, nếu như bị người ta nhận ra thì sẽ rất phiền.”

Trước khi đến cậu đã lên mạng tìm thử rồi, tối qua không có ai chụp được, nhưng bây giờ trời sáng thế này, sợ rằng không còn được may mắn như hôm qua.

“Tôi biết rồi.” Lý Huyền nói, nhưng vẫn không động đậy.

Thịnh Mẫn thấy hơi bực bội, là Lý Huyền cứ đòi phải đến đây kiểm tra bằng được. Thế nhưng suy nghĩ lại một hồi, cậu thử dò hỏi: “Hay là tôi tự vào trước, kiểm tra xong rồi đưa cho anh coi?”

“Cậu từng đến bệnh viện một mình bao giờ chưa?”

Thịnh Mẫn lắc đầu: “Tôi không biết nhưng tôi có thể hỏi được mà.”

“Bỏ đi, tôi phải trông chừng xem cậu kiểm tra thế nào.” Lý Huyền thở dài, lục khẩu trang ra đeo vào. Thấy Thịnh Mẫn còn đang nhìn anh: “Do lâu rồi tôi không đến bệnh viện nên thấy hơi lạ, tôi không thích nơi này.”

“Không ai thích bệnh viện cả.” Thịnh Mẫn thầm nghĩ chắc là anh sợ tiêm hay sợ máu gì đó liền an ủi anh.

Khẩu trang che đi hơn phân nửa gương mặt của Lý Huyền, đuôi mắt anh khẽ cong, có vẻ như là một nụ cười đượm nét trào phúng.

“Không giống nhau đâu.” Anh nói một cách tùy ý, kéo nắm cửa xe rồi bước xuống.

Lý Huyền nói anh không thích bệnh viện, nhưng lại rất quen thuộc với quy trình khám chữa bệnh, hoàn toàn không để lỡ nhiều thời gian cho việc khác. Sau khi Thịnh Mẫn đã kiểm tra sức khỏe cả cơ thể, rồi đến khoa ngoại tổng quát để băng bó lại vết thương ở cổ tay. Khi họ rời khỏi bệnh viện cũng chỉ vừa đến buổi trưa.

Hệt như suy đoán của Lý Huyền, trừ vết bầm và vết xước trên da ra, nội tạng bên trong cơ thể không hề bị tổn thương.

“Giờ mình đi đâu nữa?” Lý Huyền cất báo cáo kiểm tra vào, Thịnh Mẫn hỏi anh: “Hay là về nhà tôi? Trước khi trao đổi lại, chúng ta nên sống cùng nhau thì hơn.”

Cậu vừa nói, trong lòng cũng không chắc bao giờ mới có thể trao đổi lại được, không khỏi thở dài ngao ngán.

Lý Huyền “ừm” một tiếng: “Không phải vội.” Anh xem giờ: “Tôi phải tìm ra tên tài xế taxi đó trước đã.”

“Tên nào cơ?”

“Đương nhiên là cái tên đụng tôi rồi. Không thể bỏ qua mọi chuyện thế được.”

“Nhưng anh tìm hắn bằng cách nào?” Thịnh Mẫn khẽ cau mày, cậu không muốn đi lắm, nhưng lại không thể nói như vậy với Lý Huyền được.

Lý Huyền xoay màn hình điện thoại lại: “Tôi có biển số xe của hắn.”

Anh từng gọi điện cho 114, viện cớ rằng xe của mình bị người khác chặn lại nên muốn dời xe đi. Sau khi báo biển số xe, anh lấy được số điện thoại một cách suôn sẻ. Thịnh Mẫn tưởng anh định gọi thẳng qua đó, nhưng lại thấy anh bật ứng dụng gọi tự động, gọi liên tục cho đối phương.

“Anh làm gì vậy?” Thịnh Mẫn hỏi anh: “Không phải anh muốn tìm hắn ta hay sao?”

“Tôi gọi thẳng đến đó, nhỡ hắn chạy mất thì sao? Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”

Thịnh Mẫn khó hiểu, cậu đưa điện thoại cho anh, Lý Huyền nhận lấy rồi tiếp tục gọi cho từng công ty xe taxi ở vùng này, gọi đến công ty thứ tư thì hỏi ra được.

“Là xe của công ty bên các anh à? Chuyện là thế này, hôm qua tôi có một chiếc cặp rất quan trọng để quên trên xe. Anh có thể cho tôi xin số của tài xế đó được không?”

Ứng dụng gọi tự động vẫn đang hoạt động, số điện thoại không liên hệ được là đúng rồi. Lý Huyền cứ cách một phút lại gọi một lần, nói rằng đầu dây bên kia cứ đang báo máy bận.

“Bên anh cũng không gọi được à?” Lý Huyền ngồi trên ghế lái phụ, anh nói dối không chớp mắt: “Phải làm sao bây giờ? Tôi đang vội lắm. Hay là anh đưa địa chỉ nhà của anh ta cho tôi để tôi tự đến tìm anh ta… Không được à? Sao lại không được, vậy tôi chỉ đành đến công ty của anh tìm anh ta. Trong chiếc cặp đó là số tiền công của công ty hôm qua tôi vừa rút ra từ ngân hàng, nói không chừng là do các người phối hợp lừa gạt tôi… Gì? Anh nói tôi không nói lý lẽ ư? Tôi đã nói với mấy người là tôi đang cần gấp lắm, nếu không bộ anh tưởng tôi rảnh lắm, cố tình làm khó anh à? Anh đưa địa chỉ của tài xế cho tôi, tôi tự đến tìm anh ta, anh không đưa thì tôi chỉ đành đến tìm anh thôi…”

Lý Huyền bịa đặt đeo bám một lèo, vừa uy hiếp vừa hù dọa, không ngờ lại lấy được địa chỉ thật. Sau cùng lại cảm ơn anh ta với giọng hòa nhã rồi đầu dây bên kia cúp cái rụp.

Thịnh Mẫn mím môi: “Anh…”

“Gì?” Lý Huyền không thèm ngẩng đầu lên nhìn.

Thịnh Mẫn định nói rằng làm vậy không hay lắm đâu, nhưng nhũng lời thốt ra lại thành: “Hồi nãy anh có thể gửi số điện thoại cho tôi, tôi nhờ người ta điều tra cũng được.”

“Không cần.” Lý Huyền mở ứng dụng GPS ra, nhập địa chỉ nơi ở của người tài xế kia vào: “Không xa lắm, đi thôi.”

Nhà của tên tài xế đó ở phía sau một khu chợ nằm ở hướng nam của thành phố, đi xe nửa tiếng là đến nơi. Buổi sáng bận đi kiểm tra sức khỏe, cũng chưa kịp ăn cơm trưa. Hai người họ đậu xe ở đầu ngõ, tìm một quán ăn nhỏ bên đường rồi gọi hai tôi mì hoành thánh.

Tốc độ ăn của Lý Huyền rất nhanh, Thịnh Mẫn mới ăn được một nửa, anh đã đặt đũa xuống, đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua hai chai nước.

“Lát nữa ăn xong cậu cứ lên xe đợi tôi.” Lý Huyền mở nắp chai uống một ngụm nước, suy nghĩ một hồi rồi nói.

“Tôi không cần theo anh lên đó à?” Thịnh Mẫn ngước lên nhìn anh.

“Khỏi cần.” Lý Huyền suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cậu, ở yên một chỗ tự quản lý bản thân cho tốt. Đừng phụ lòng tin của tôi dành cho cậu.”

Thịnh Mẫn vốn cũng chẳng muốn đến, cậu đang định nói được thì thấy Lý Huyền rút con dao trong túi quần ra rồi mài lên tường.

“Anh lấy đâu ra con dao đó?” Thịnh Mẫn khựng lại.

“Mua trong cửa hàng tiện lợi.”

“Anh mua dao làm gì?”

Lý Huyền thấy vẻ mặt căng thẳng của cậu, bất chợt bật cười, anh nghiêng đầu nhìn cậu, nói với giọng giễu cợt: “Cậu đoán xem?”

“Tôi không đoán, anh mau đè nón thấp xuống.” Thịnh Mẫn dò hỏi: “Lát nữa anh định lên dó nói chuyện đàng hoàng với người ta phải không?”

“Chắc vậy.” Lý Huyền vươn vai ưỡn người.

Thịnh Mẫn nghe giọng của của anh thế này liền biết ngay không thể nào, cậu thầm thở dài trong lòng, đăt đũa xuống rồi nói: “Tôi thấy những chuyện thế này vẫn nên báo cảnh sát thì hơn… Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi có thể phối hợp với anh, nói rằng hắn đụng phải tôi, tôi đi báo cảnh sát chịu chưa?”

Lý Huyền thổi lên lưỡi dao: “Không được, bây giờ báo cảnh sát thì là gây thương tích nhẹ, chỉ có thể xét thành tội lái xe nguy hiểm, tiện cho tên khốn đó quá rồi.”

“Bây giờ anh cũng có sao đâu, còn sống sờ sờ…”

“Cậu gọi cái này là sống sờ sờ à?” Lý Huyền híp mắt lại: “Tỉnh táo lên, xét theo mặt nào đó thì cả hai chúng ta đều đã chết.”

Thịnh Mẫn bỗng cạn lời, Lý Huyền đã đứng dậy: “Được rồi, cậu ăn xong thì lên xe đợi tôi đi, tôi xử lý xong sẽ xuống, không lâu lắm đâu, cậu cố gắng ở yên một chỗ kìm chế lại đừng gây ra chuyện lộn xộn gì đấy.”

“Không được.” Thịnh Mẫn thấy anh định đi, vội vàng túm cổ tay áo anh lại: “Tôi… tôi đi cùng anh.”

Lý Huyền cau mày: “Tôi nói là khỏi rồi, chuyện của tôi, tôi không thích người khác theo cùng.”

“Thì tôi cũng đã theo anh đến tận đây rồi, khi nãy ở trước cổng bệnh viện anh cũng có đuổi tôi đi đâu.” Thịnh Mẫn sợ anh làm bậy, tốc độ nói cũng nhanh bất ngờ: “Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện của mình anh, bây giờ anh đang mang bộ mặt của tôi đấy.”

Lý Huyền nhìn cậu một lúc rồi giật tay áo: “Buông ra.”

Thịnh Mẫn ít khi tranh cãi với người khác, trong lòng cậu có cảm xúc khó chịu nói không nên lời, nhưng chỉ khẽ lắc đầu, tay túm chặt hơn nữa, cậu kiên trì: “Tôi đi cùng anh.”

Lý Huyền nhíu mày, Thịnh Mẫn nói toẹt ra: “Tôi không chắc mình có thể yên phận, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó, đến khi đó là anh bị thiệt thòi. Tôi cũng vì muốn tốt cho anh thôi.”

“Uy hiếp tôi ư?” Lý Huyền nhếch môi.

Thịnh Mẫn thấy anh không nói gì thêm.

“Thế cậu bỏ ra trước đã.” Giằng co trong giây lát, Lý Huyền gằn giọng hét vào mặt cậu: “Tôi phải đi tính tiền.”

Lý Huyền trả tiền xong liền đi về phía cửa, Thịnh Mẫn vội vàng theo sau. Dọc đường đi cậu nhắn Wechat cho Dương Trữ, bảo cậu ta điều tra tường tận về tên tài xế này.

“Cậu cũng đeo khẩu trang vào đi.” Khi bước đến cầu thang dưới lầu, Lý Huyền cuối cùng cũng chịu lên tiếng, vẫn là giọng điệu bực dọc ấy: “Cậu cứ đòi phải đi theo tôi, lát nữa bớt nói chuyện đứng yên nhìn là được.”

Tài xế gây tai nhạn sống ở tầng ba, Lý Huyền đứng trước cửa nhà, lấy điện thoại ra đối chiếu lại lần nữa với số nhà ghi chú, rồi gõ cánh cửa bên trái.

“Lỡ như hắn ta bỏ trốn thì sao?” Thịnh Mẫn nói: “Hay là ra ngoài rồi?”

“Vậy thì tìm tiếp, hắn có trốn xuống dưới lòng đất tôi cũng đào hắn lên.” Lý Huyền lạnh lùng nói: “Cậu thì mong không có ai rồi. Nhưng tiếc rằng mong muốn của cậu không thành hiện thực. Lúc nãy khi đỗ xe tôi đã thấy được xe của hắn, đèn trong nhà cũng sáng.”

“Tôi đâu có ý đó.” Thịnh Mẫn thở dài.

Lý Huyền cười khẩy một tiếng rồi thôi, anh kiên nhẫn gõ cửa tiếp, một lát sau phía sau cánh cửa vang lên một giọng nam có vẻ e dè: “Ai đó?”

“Tôi sống ở lầu dưới.” Giọng điệu của Lý Huyền rất tự nhiên, tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn bất cứ diễn viên nào Thịnh Mẫn từng gặp: “Có phải nhà của anh bị dột nước rồi hay không? Trần nhà của tôi bị ướt hết rồi.”

“Có đâu…” Cánh cửa khẽ hé ra một khe hở. Ngay sau đó, chân của Lý Huyền đã đá rộng cánh cửa ra, đi thẳng vào trong.

“Cậu là ai? Làm gì vậy?” Người bên trong chính là người đàn ông đã đụng xe vào tối qua.

Dáng người cao gầy, xem cách ăn mặc thì tuổi tác thực của tên này cũng lớn hơn họ mấy tuổi là cùng, thế nhưng gương mặt già dặn từng trải, dấu vết do rượu bia gặm nhấm trong thời gian dài mà thành.

Lý Huyền đá tung ra như thế khiến hắn ta giật mình lùi về sau vài bước, va vào chiếc bàn, ngã nhào ra đất.

“Triệu Nghĩa đúng không?” Mùi rượu nồng nặc khắp nhà, hôi thối khó ngửi. Ở góc phòng khách là chiếc vali mới được sắp xếp một nửa, Lý Huyền khẽ nhíu mày, khom người xuống nhìn hắn: “Còn chưa tỉnh rượu à? Người tối qua mày đụng đấy, nhớ chưa?”

Triệu Nghĩa trừng to hai mắt, nhìn anh với ánh mắt sợ hãi, Lý Huyền rút điện thoại ra rồi từ tốn nói: “Tao có đoạn phim ghi lại từ máy quay giám sát trên đường này, có cần tao ôn lại cho mày không?”

Triệu Nghĩa cắn răng không trả lời, hắn nhớ con đường đó không hề có máy quay giám sát nên mới làm liều bỏ chạy, nhưng giọng điệu của chàng trai trẻ trước mặt quá chắc chắn, trong lòng hắn ta sợ hãi tột cùng, thoáng chốc dao động không rõ.

“Không nhớ thật à?” Lý Huyền cười khẩy: “Vậy thì xem thử đi này, ngặt nỗi là hơi mờ, độ phân giải mà cao hơn một tí nữa chắc có thể thấy được cả não lòi ra…”

Anh còn chưa dứt lời, Triệu Nghĩa đã bật dậy khỏi mặt đất, hắn ta nhặt chai bia bên cạnh quăng về phía mặt của Lý Huyền, nhân lúc Lý Huyền nghiêng đầu né tránh, hắn vòng qua người anh chạy ra cửa.

“Dễ cho mày quá à.” Lý Huyền cau mày, tay anh ghì chặt cổ họng của Triệu Nghĩa, cố định chặt hắn ta vào góc tường, chai bia xẹt qua tai của Triệu Nghĩa đập vào tường.

“Đứng dậy, đừng có giả chết với tao.” Lý Huyền lạnh giọng, lần này Triệu Nghĩa không dám chạy nữa, hắn ta rụt người ngồi dậy, ánh mắt hắn ta nhìn Lý Huyền vừa sợ sệt vừa oán hận.

Lý Huyền hạ mắt nhìn xuống: “Mày run gì mà run, vừa nãy ngon lành lắm mà? Bây giờ mới sợ à? Tao thấy tinh thần của mày vẫn tốt đấy chứ, đụng chết người ta còn có tâm trạng uống rượu, sao hả, cảnh sát không đến tìm mày, mày tưởng chuyện này qua rồi đúng không? Thật ngại quá, cảnh sát không đến, nhưng quỷ đến tận nhà rồi.”

“Chết… chết ư? Chết thật rồi?” Triệu Nghĩa lầu bầu, răng môi run cằm cặp.

Lý Huyền khom người túm lấy cổ áo của hắn ta: “Không tin à? Đúng lúc lắm, tao dắt mày đi xem thử, xác tao vẫn còn đang nằm ở nhà xác…”

“Không không không, tôi không đi.” Triệu Nghĩa hét to, hắn hoảng loạn bất chấp tất cả hòng túm lấy Thịnh Mẫn đang đứng bên cạnh: “Tôi không đi, tôi không đi…”

Thịnh Mẫn từ lúc bước vào vẫn luôn đứng bên cạnh Lý Huyền, trừ lúc Triệu Nghĩa quăng chai rượu vào mặt Lý Huyền cậu vươn tay chặn lại thì những lúc khác không hề nhúc nhích, sắc mặt tuy không được tốt lắm nhưng cũng không hề tránh né. Cử động của Triệu Nghĩa rất đột ngột, trong một thoáng cậu không kịp phản ứng lại.

“Tôi đã kêu cậu đừng theo tôi lên đây rồi mà vẫn không nghe.” Thấy Triệu Nghĩa định túm lấy cổ tay áo của Thịnh Mẫn, Lý Huyền nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay của cậu, kéo cậu đứng sau lưng mình.

Anh nhấc cánh tay thúc vào ngực Triệu Nghĩa rồi ghìm hắn xuống đất.

Anh phủi tay, không kiên nhẫn nói với Thịnh Mẫn: “Đứng xa một chút.”

Thịnh Mẫn nhìn Triệu Nghĩa rồi nhìn về phía anh với vẻ hơi do dự: “Vậy anh nhớ tém tém thôi…”

Mùi rượu chưa tan đi hòa vào mùi khói bếp của nhà nào đó, mùi hăng làm Thịnh Mẫn thấy buồn nôn. Còn bên phòng khách, Triệu Nghĩa bị Lý Huyền hù sợ vỡ mật, cũng không dám giằng co nữa, nhưng vẫn gào thét thảm thiết. Thịnh Mẫn đúng là không muốn nhìn thấy cảnh tượng này lắm. Cậu bước đến gần cửa sổ để hít thở không khí, nhưng phát hiện ra cửa của phòng ngủ đang hé mở, một đôi mắt to tròn đen láy đang nhìn ra ngoài cửa.

Thịnh Mẫn sững sờ: “Ai ở trong đó?”

“Chuyện gì?” Lý Huyền quay đầu lại nhìn. Thịnh Mẫn chỉ về phía phòng ngủ, là một cô bé cỡ năm sáu tuổi.

“Con gái của tôi.” Triệu Nghĩa nhìn Thịnh Mẫn, giọng nói không khỏi run rẩy: “Con bé không biết gì cả, tôi thực sự không cố tình đâu, không cố tình đâu…”

“Con bé đương nhiên là không biết. Còn mày có cố tình hay không thì khó nói lắm. Lẽ nào có người nào không muốn sống tự đụng vào xe mày à?” Lý Huyền dời tầm mắt, anh lại nhìn Triệu Nghĩa: “Tao bận lắm, không thích nói nhảm với người khác, tao có nói gì thì mày chỉ cần gật đầu là được.”

Triệu Nghĩa khúm núm nhìn anh: “Rốt cuộc cậu là ai…”

“Tao là ai không quan trọng, quan trọng là tao có thể giải quyết chuyện này.” Lý Huyền giơ tay với lấy cái ghế ngồi xuống: “Muốn ngồi tù không?”

Triệu Nghĩa phản ứng nhanh nhạy: “Không, tôi không muốn.”

“Bớt nói lắp lại, nói không rõ thì đừng có nói.” Lý Huyền gõ lên bàn: “Không muốn ngồi từ thì đúng rồi, tao cũng không dọa mày nữa, tính theo tiêu chuẩn tiền bồi thường chết do sự cố giao thông bình thường, cư dân trong thành phố có thể lấy thu nhập nhân lên hai mươi năm, tổng cộng một trăm mười hai vạn. Bên cạnh đó mày cũng phải tự hủy bỏ bằng lái xe.”

Triệu Nghĩa gần như chết sững, hắn ta bừng tỉnh lại, hoảng loạn giật tay áo của Lý Huyền: “Không được đâu, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy! Tôi không có tiền!”

“Vậy thì dễ thôi.” Lý Huyền nhếch môi, rút con dao trong túi ra: “Chặt một cánh tay là xong.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play