Lý Huyền bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Trời vào thu thường sớm muộn hơn. Lúc này ở phía chân trời còn che một tầng mây màu xám nhàn nhạt.

Đêm qua Lý Huyền mới ngủ được bốn, năm tiếng. Anh buồn ngủ đến mức nhắm mắt đi ra cửa lửa.

“Anh chậm chút.” Cổ tay của Thịnh Mẫn còn đang cột chặt với Lý Huyền, nửa mê nửa tỉnh bị anh kéo xuống giường loạng choạng suýt va vào khung cửa.

Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên giống như đòi mạng. Cả người Lý Huyền cáu kỉnh bước tới cửa, liếc qua mắt mèo phát hiện là một người đàn ông trung niên không không quen biết: “Ai đấy?”

“Là tôi đây.” Người ngoài cửa sốt ruột trả lời.

“Anh? Anh là gì?” Giọng điệu của Lý Huyền còn buồn bực hơn cả người đàn ông, “Anh không có tên à?”

Người ngoài cửa dừng một giây, lên giọng: “Thịnh Mẫn, cậu đang điên khùng gì vậy? Gọi điện thoại thì không nghe máy, nhanh mở ra cửa ra coi.”

“Thịnh Mẫn…” Lúc này Lý Huyền mới nhận ra đây không phải là nhà của anh. Anh nhìn thoáng qua người bên cạnh, “Bên ngoài là bạn cậu à?”

“Người đại điện của tôi.” Thịnh Mẫn cũng tỉnh táo lại, nhìn Lý Huyền, “Bây giờ là của anh.”

“Nhanh lên! Cậu đang làm cái gì đấy?” Trương Chí Hoa dùng sức đập mạnh vào cửa.

Thịnh Mẫn nhíu mày, đưa tay muốn mở cửa lại bị Lý Huyền ngăn lại.

“Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Chờ đi!” Lý Huyền hét với Trương Chí Hoa, chỉ chỉ sợi dây trên tay hai người, ra hiệu cho Thịnh Mẫn, “Cởi ra trước đã.”

Sợi dây ngày hôm qua buộc chặt quá, kéo đi kéo lại cả đêm bây giờ trên đó có mấy cái nút chết. Trương Chí Hoa có lẽ bị tiếng gào của Lý Huyền làm cho choáng váng. Hắn thôi không thúc giục, ngoài cửa tạm thời trở nên yên tĩnh. Lý Huyền cũng không xen vào nữa. Anh với Thịnh Mẫn loay hoay một hồi vẫn chưa mở được vòng tay, đang muốn đi tìm con dao thì bỗng nghe thấy khóa cửa vang lên một tiếng, đúng lúc này cửa bị đẩy ra.

“Thịnh Mẫn cậu… Con mẹ nó người này là ai vậy?”

Thịnh Mẫn không ngờ Trương Chí Hoa lại trực tiếp đi vào, khẽ giật mình, đang muốn mở miệng thì Lý Huyền nhíu mày lắc đầu. Anh quay người chắn ánh mắt, nhanh chóng cúi đầu cắn đứt sợi dây rồi kéo tay áo xuống chặn lại. Sau đó anh quay người, vẻ mặt không chút biểu tình, nhìn Trương Chí Hoa từ trên xuống dưới một lượt rồi mở miệng: “Đã có chìa khóa rồi còn gõ cửa làm gì?”

“Cửa nhà cậu bị hỏng khóa, đút mấy lần cũng không mở được.” Mặt mũi Trương Chí Hoa viết rõ hai chữ mất hứng. Hắn thuận tay ném chìa khóa suýt chút nữa trúng Lý Huyền. Lý Huyền đứng bên cạnh né tránh, sắc mặt trầm xuống. Thịnh Mẫn tưởng là anh muốn nổi giận, một giây sau, Lý Huyền chỉ xoay người nhặt chìa khóa lên đặt lên mặt bàn, lấy điện thoại của Thịnh Mẫn.

“Người này là ai?” Trương Chí Hoa chỉ vào Thịnh Mẫn hỏi lại một cần nữa.

Lý Huyền cau mày, Thịnh Mẫn lo lắng anh đưa ra một đáp án không mấy tốt đẹp cho nên vội vàng mở miệng: “Tôi là trợ lý mới của cậu ấy.”

“Trợ lý?” Trương Chí Hoa kinh ngạc.

Lý Huyền không nói gì, lẳng lặng liếc nhìn Thịnh Mẫn. Thịnh Mẫn cẩn thận nháy mắt với anh, Lý Huyền ho khan một tiếng, miễn cưỡng đồng ý: “Ừ, tôi mới tìm trợ lý.”

“Không phải có Dương Nhứ và Lưu Giai rồi sao? Cậu tìm trợ lý nữa để làm gì?” Trương Chí Hoa lớn tiếng nói, “Cậu tưởng mình nổi tiếng rồi, công việc nhiều đến mức hai trợ lý còn chưa đủ sao? Công ty cũng không có lập kế hoạch chi tiêu khoản này cho cậu…”

Hắn vừa bắt đầu nói chuyện cũng không có dừng lại. Lý Huyền không trả lời, dựa vào bàn ăn trong phòng, cầm điện thoại đang nhìn gì đó. Thịnh Mẫn nghiêng đầu nhìn qua, là tài liệu của Trương Chí Hoa.

“Anh nói gì đi.” Thịnh Mẫn nhỏ giọng thúc giục, Lý Huyền không thèm để ý, nhìn lướt qua thông tin, sau đó nhìn vào nhật ký trò chuyện. Tốc độ đọc của anh rất nhanh, dường như là đọc nhanh như gió. Sau khi đọc hết, Lý Huyền đặt điện thoại lên bàn, Trương Chí Hoa bên kia đang nói đến, cậu muốn tìm trợ lý thế mà không nói với tôi.

“Không phải bây giờ anh biết rồi à?” Lý Huyền nhíu mày. Trương Chí Hoa dường như không nghe rõ, vẫn tiếp tục ồn ào. Lý Huyền ngủ không ngon, bị hắn làm cho nhức cả đầu, đưa tay vỗ bàn một cái: “Ầm gì cái gì? Tôi nói hai lần rồi anh còn không nghe à?”

Trương Chí Hoa sửng sốt, nhìn anh vô cùng bất mãn: “Thịnh Mẫn con mẹ nó cậu uống lộn thuốc à?”

“Tôi bệnh gì mà phải uống thuốc?” Lý Huyền híp mắt, giọng nói ngược lại vô cùng bình tĩnh, không nhanh không chậm, “Có nghiêm trọng không? Có truyền nhiễm không? Dù thế nào đi nữa tôi cũng là nghệ sĩ của công ty, anh là người đại diện của tôi mà dám giội nước bẩn cho tôi như thế, công ty có biết không?”

Lý Huyền hỏi một mạch một đống câu hỏi, Trương Chí Hoa vò đầu bứt tóc: “Không phải… Hôm nay cậu làm sao vậy? Còn có người này nữa, trợ lý gì…” Hắn chỉ vào Thịnh Mẫn, trong nháy mắt có lý chẳng sợ nói to, “Cậu cũng không nói với công ty.”

“Tôi thuê trợ lý riêng, tự mình bỏ tiền, không liên quan sổ sách của công ty thì có cái gì mà nói.”

“Trợ lý riêng?” Đôi mắt Trương Chí Hoa trợn tròn, dường như nghĩ đến cái gì đó, vô thức bước lên phía trước nhìn kỹ Thịnh Mẫn, lại nhìn về phía Lý Huyền, “Cậu ta… Cậu đừng có gạt tôi, cậu không biết là…”

“Không biết cái gì?” Lý Huyền tức giận kéo Thịnh Mẫn ra sau lưng mình chặn lại.

Dáng vẻ Trương Chí Hoa có chút xem thường lại không muốn mở miệng, thiếu kiên nhẫn nói: “Tự cậu biết.

“Tôi tự biết, không cần anh nhắc.” Lý Huyền căn bản không muốn để ý tới hắn. Thịnh Mẫn vừa mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm thì nghe Lý Huyền nói, “Mới sáng sớm anh tới đây là gì?”

“Cậu có lịch trình còn gì.” Trương Chí Hoa dò xét Thịnh Mẫn một chút rồi ngồi xuống ghế sa lông gần đó,

“Không phải là mười giờ à?” Lý Huyền nhớ lại một chút nội dung cuộc trò chuyện, hôm nay có một buổi phỏng vấn. Anh đưa tay nhìn đồng hồ, còn chưa đến bảy giờ.

“Không phải cậu nói Dương Nhứ bảo tôi tới đây à? Cậu tưởng tôi muốn đến chắc? Gọi điện thoại cho cậu thì không bắt máy, tôi còn muốn hỏi có chuyện gì đây này.” Trương Chí Hoa lại rống lên.

“Giảm âm lượng lại đi!” Lý Huyền đưa tay che một bên lỗ tai, nhếch miệng tạo khẩu hình với Thịnh Mẫn, “Cậu gọi anh ta tới?”

Thịnh Mẫn mím môi.

“Tôi phục cậu luôn.” Lý Huyền rất nhanh biết ý nghĩ của Thịnh Mẫn, đè thấp âm thanh mắng cậu một câu. Anh nhìn Trương Chí Hoa, “Gọi anh tới đây có hai chuyện. Thứ nhất, báo cho anh biết tôi tìm trợ lý mới. Thứ hai, buổi phỏng vấn hôm nay tôi không đi.”

“Không đi? Dựa vào cái gì mà không đi?” Trương Chí Hoa đứng phắt dậy, “Không được!”

“Được hay không, không phải đang thương lượng với anh.” Thịnh Mẫn nghe xong cũng choáng váng, giật nhẹ áo Lý Huyền. Lý Huyền đẩy tay cậu ra, ”Cậu cũng câm miệng.”

“Cậu không đi đài truyền hình tôi ăn nói thế nào?” Trương Chí Hoa rất bất mãn.

“Đó là chuyện của anh.” Giọng của Trương Chí Hoa quá lớn, Lý Huyền nói chuyện không nhịn được cũng cao giọng theo, nói đến miệng phát khô. Anh cầm lấy cái ly rót nửa ly nước, “Anh là người đại diện của tôi còn muốn để tôi dạy anh cách xử lí những chuyện này nữa chắc? Dời hôm khác hoặc hủy bỏ, anh đi mà nói… Đây là chức trách của anh chẳng lẽ muốn để tôi làm? Ăn trộm thịt còn phải bị đánh, anh chỉ muốn lấy tiền mà không chịu làm việc à? Có chuyện tốt như vậy tôi không tự mình làm, còn muốn anh làm gì?”

Trương Chí Hoa bị Lý Huyền nói cho một trận không phản ứng kịp, nghẹn lời: “Dù sao cũng phải có lí do chứ, đột nhiên sao lại không đi?”

“Tôi bị bệnh đấy, vừa nãy không phải anh nói vậy à? Tôi vừa điên khùng vừa ốm, làm sao bây giờ?” Lý Huyền chững chạc đàng hoàng kéo ghế ra ngồi xuống.

“Tại cậu bình thường cũng không nóng nảy, nói một câu cãi một câu như vậy.” Trương Chí Hoa xoa dịu, “Thay đồ đi, tài xế ở dưới lầu rồi….”

“Anh chắc không?” Lý Huyền cắt ngang, cười một tiếng, giọng nói thậm chí còn mang theo một chút đùa cợt, “Đi cũng được, chẳng qua tôi không đảm bảo mình sẽ không phát bệnh ở hiện trường đâu.”

Trương Chí Hoa sửng sốt, lại như tự hỏi. Năm mười lăm tuổi Thịnh Mẫn ký hợp đồng với công ty là do hắn dẫn dắt. Từ chưa nổi tiếng cho đến khi nổi tiếng, Thịnh Mẫn luôn xử lý mọi việc tốt tốt, bị la mắng cũng không nóng nảy tức giận. Nếu như là hôm qua, hoặc ngay cả trước khi hắn vào cửa Thịnh Mẫn hỏi hắn câu này, hắn sẽ không có gì phải do dự.

Không, không đúng. Trương Chí Hoa nghĩ, lúc trước làm sao hắn lại nghĩ Thịnh Mẫn sẽ nói ra những lời như thế này? Trương Chí Hoa không thể không nhìn về phía “Thịnh Mẫn” một lần nữa, không biết có phải vì ảnh hưởng tâm lý, hắn luôn cảm thấy có gì đó khang khác. Có một lúc, Trương Chí Hoa cảm thấy đây không phải là Thịnh Mẫn, nếu đây có thể không phải là cậu ta thì còn có thể lại ai?

“Xem đủ rồi chứ, anh suy nghĩ kỹ chưa?” Lý Huyền đưa tay đập trán. “Nếu tôi là anh, tôi sẽ đi nói chuyện với đài truyền hình càng sớm càng tốt. Anh cứ lề mề như vậy cũng chẳng có gì khác. Hoặc nếu anh khăng khăng đòi tôi đi, vậy…’’

Lý Huyền làm bộ muốn dứng dậy.

“Được rồi, hôm nay không đi thì thôi.” Trương Chí Hoa nhất thời còn chưa thật sự yên tâm, nhìn Lý Huyền một chút mới miễn cưỡng nói, “Nổi tiếng rồi lại khó hầu hạ… Hai ngày nữa có buổi quảng cáo nhất định phải đi.”

“Nói sau.” Lý Huyền nhàn nhã ngồi trở lại, “Nếu anh không có việc gì khác thì có thể đi được rồi. Tôi còn muốn ngủ một lát.”

“Cậu ta thì sao?” Trương Chí Hoa chỉ vào Thịnh Mẫn.

“Anh không hiểu hai chữ riêng tư à? Anh quan tâm cậu ta làm gì? Cậu ta ở đây.”

Vẻ mặt Trương Chí Hoa càng lúc càng cổ quái: “Ở đây?”

“Nếu không thì sao?” Lý Huyền gõ gõ mặt bàn, “Sao? Nếu công ty muốn sắp xếp chỗ ở cho cậu ta thì tốt hơn hết là cũng trả lương luôn đi, ngược lại tôi lại tiết kiệm được tiền.”

Lý Huyền nói xong còn tránh sang một bên, làm động tác xin cứ tự nhiên: “Anh mang cậu ta đi đi.”

“Trợ lý cậu thuê tôi mang đi đâu được chứ?” Trương Chí Hoa sửng sốt nhìn chằm chằm Lý Huyền như gặp ma. Lý Huyền nở nụ cười nhàn nhạt. Trương Chí Hoa thở dài, tiến lên muốn cầm lấy chìa khóa rời đi. Vừa mới chạm phải, Lý Huyền vươn tay đoạt chùm chìa khóa lại.

“Đã ném đi đừng có cầm lại. Tôi không thích người khác tùy tiện ra vào.” Vẻ mặt Lý Huyền vẫn là cười mà như không cười, giọng điệu cũng rất hòa khí, “Còn nữa.” Lý Huyền nhớ lại nội dung tin nhắn lúc nãy, công việc bình thường của Thịnh Mẫn cơ bản đều là trước một, hai ngày mới báo tin, “Gửi cho tôi một bản lịch trình.”

“Không phải tôi vừa mới nói thứ Năm này quay quảng cáo sao?”

“Tôi muốn một tháng, thời gian, địa điểm, làm gì đều phải có đủ. Sao anh lại nhìn tôi bất mãn thế?” Lý Huyền giống như nghi ngờ nhìn hắn, “Anh cũng nói rồi đấy, tôi nổi tiếng mà. Chỉ một cái lịch trình cũng không xứng có sao? Vậy tôi nổi tiếng ở đâu? Trong miệng anh à?”

“Thịnh Mẫn con mẹ nó cậu có phải trúng tà không?” Trương Chí Hoa nhìn Lý Huyền, một một nếp nhăn trên mặt đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

“Mặc kệ nghệ sĩ nhà ai, đây đều là yêu cầu bình thường nhất thế mà anh cảm thấy tôi trúng tà? Vậy anh tự ngẫm lại bản thân rồi đấy.” Lý Huyền móc chìa khóa vào tay xoay xoay hai vòng. “Tôi muốn nhận được ngay trong ngày hôm nay, không sao chứ?… Anh lại nhìn tôi làm gì? Tôi đang hỏi anh đấy.”

Trương Chí Hoa bị Lý Huyền làm cho nghẹn họng, bàn tay chỉ vào anh run run, không nói nên lời. Hắn cảm giác hôm nào vào đây giống như đang nằm mơ vậy. Trương Chí Hoa nhìn thoáng qua Thịnh Mẫn bên cạnh, nặng nề bước ra ngoài đóng sầm cửa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play