Tôi đã mất liên lạc năm ngày.

Mấy ngày nay anh trai đều rất nôn nóng, luôn tăng ca đến khuya,

Anh là pháp y, còn đồng thời tham dự một nghiên cứu khoa học bí mật về y học.

Vì để giữ bí mật nghiêm ngặt, anh cũng không cho tới gần.

Một khi bước vào đó, ngay cả điện thoại của tôi cũng không nghe.

Nhưng anh lại cho phép Trình Nguyệt dùng thân phận em nuôi đường hoàng bước vào.

Lần đầu tôi tới, lại là dưới trạng thái linh hồn.

Cũng hơi hơi đáng buồn.

Trình Nguyệt tò mò như đứa trẻ, đi vòng quanh khắp nơi.

Lúc anh trai đi xem thí nghiệm, nó lén lấy điện thoại mở máy ảnh.

Tôi hơi nghi ngờ, đi theo nó, nhìn nó chụp lén khắp nơi.

Lúc anh trai xoay người lại, nó cũng không sợ, giơ điện thoại lên, cười ngọt ngào.

“Anh trai cười cái đi.”

Linh hồn tôi gào thét với anh trai: “Anh trai, nó có vấn đề!”

Nhưng anh trai không những không nghe được, còn cười tươi với nó.

Tiếng chuông trong túi anh trai phá vỡ cảnh nực cười này.

Tôi nhìn xuống, là tên cục trưởng Mã.

“Nghiêm Dật, chúng tôi phát hiện thi thể ở ngoại ô, cần cậu quay về.”

Cuối cùng, thi thể của tôi cũng được phát hiện rồi?

Anh trai, chúng tôi sắp gặp lại rồi.

Trình Nguyệt nhón chân lên, môi kề sát vành tai anh trai, nũng nịu: “Anh trai, em còn chưa chơi chán mà~”

Tôi muốn giơ tay đẩy nó, muốn nàng tránh xa anh trai một chút.

Cuối cùng chỉ có thể xuyên qua hai người họ, chỉ có thể lo lắng suông.

Trong mắt anh trai ánh lên vẻ cưng chiều, sờ sờ chóp mũi nó.

"Mấy chuyện này để Tiểu Tôn làm là

được rồi, tôi còn đang bận lắm, không cần thiết phải... tôi đi."

Quả nhiên, cho dù tôi chết cũng không đấu lại được Trình Nguyệt.

Cục trưởng Mã trầm mặc mấy giây, giọng hơi cầu khẩu.

"Đây là thi thể bị hành hạ tới chết thê thảm nhất tôi từng chứng kiến từ lúc hành nghề đến giờ, giải phẫu vô cùng khó khăn, tương đối khó giải quyết. Cậu là chuyên gia trong việc này, thời gian eo hẹp, nhiệm vụ lại nặng nề, phải nhờ cậu rồi."

Như là sợ anh trai từ chối lần nữa, cục trưởng Mã lại bổ sung: "Con gái tôi bị hủ sợ phải nhập viện, tôi phải đến thăm con bé."

Nghe thấy cục trưởng Mã nói con gái còn sống, tôi vô cùng vui mừng. Cuối cùng tôi cũng không tính là chết uổng phí.

Anh trai đành phải lưu luyến không rời đưa Trình Nguyệt về nhà, trước khi đi còn dặn có cháo thịt băm trứng bác thảo nó thích ăn trong nồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play