Sau khi trải nghiệm bị hành hạ đến chết suốt ba tiếng, cô gái bị anh trai gọi là đồ vô dụng suốt năm năm, cũng cùng vẫn phải chôn trong bùn.

Sấm rền nổi lên bốn phía, trong gió thoảng tới hương nhài thơm ngát, xen lẫn mùi bùn đất đặc biệt.

Linh hồn tôi vì chưa buông bỏ chấp niệm nên bay trở về nhà.

Trong ánh đèn mập mờ, bóng bàn tay anh trai đưa lên hạ xuống, vỗ lên lưng Trình Nguyệt an ủi.

Trong miệng còn ngâm nga, là khúc hát ru ngủ.

Trình Nguyệt yên lòng rúc vào đầu gối anh trai, như đứa bé chưa trưởng thành.

Linh hồn tôi nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, lại sợ sự vuốt ve không có thật này quấy rầy đến anh.

Tôi vẫn thích mùi nước hoa hương nhài này, là mùi nước hoa tôi đã ngàn chọn vạn chọn cho anh trai nhân ngày sinh nhật anh.

Có thể che giấu khá tốt mùi hương khó giấu lúc anh làm pháp y.

Ngoài cửa mưa rào xối xả, ngón tay thon dài của anh trai hơi bực bội vuốt điện thoại mở ra rồi lại đóng vào.

Trên màn hình là tin nhắn cuối cùng tôi gửi anh, một icon khóc òa.

Là tín hiệu cầu cứu duy nhất tôi có thể gửi đi lúc nguy cấp.

Nhưng anh nhìn chằm chằm tin nhân kia, không hề động đậy.

Rõ ràng lúc còn bé, anh nói với tôi: “Anh sẽ không để cho Tiểu Đình Đình của anh rơi nước mắt đâu. Bất cứ lúc nào, chỉ cần nghe thấy Đình Đình khóc, anh trai đều sẽ xuất hiện bên cạnh em, bảo vệ em.”

Lừa dối, anh trai đã quên rồi.

Hoặc là, anh trai hận tôi, ước gì tôi chết đi.

Mắt anh cụp xuống, giọng nói mang theo sự thiếu kiên nhẫn. “Chẳng hay ho chút nào, còn tưởng rằng mình bé bỏng lắm đấy.”

“Quá nửa đêm còn chưa về, không biết lêu lổng với mấy thằng hư hỏng nào rồi, chết luôn ngoài đường đi.”

Mắng xong cuối cùng vẫn không quên đổ tội.

"Giống y như lão già chết tiệt kia." Tôi phì cười, nhưng là cười khổ.

Tôi đoán đúng mất rồi, anh thật sự muốn tôi chết.

Anh trai vừa định đi tìm tôi, Trình Nguyệt thấy tiếng động, có lẽ sợ anh sẽ ra ngoài tìm tôi nên lại cuộn người lại.

“Anh trai, bụng em đau.”

Vài giọt nước mắt lăn ra khỏi đôi mắt kia khiến anh trai đau lòng nhíu mày, hoàn toàn bất đồng với vẻ căm ghét lúc nhìn tôi.

“Anh trai nấu em nước đường đỏ nhé.”

Động tác anh lạnh nhạt, nhưng vẫn nấu xong chén nước đường đỏ kia.

Sau đó lại đặt bàn tay lớn lên bụng Trình Nguyệt, dịu dàng xoa bóp theo chiều kim đồng hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play