Có lẽ có trực giác chỉ đi không về, trước khi xuất phát, tôi quyết định về nhà một chuyến.
Nhà rất tối, sau khi bật đèn, tôi thấy anh trai đang ngồi giữa phòng. "Sao mày cứ hèn hạ như thế vậy? Mày cho là giày xéo bản thân thành như thế vẫn có người thương mày à? Để tranh giành với Trình Nguyệt, mày quả thực dùng bất cứ thủ đoạn nào."
“Không tự tôn tự ái, ngay cả mặt mũi cũng không cần.”
Lời nói cay nghiệt cực điểm như thế,
anh chỉ cần mở miệng có thể thốt ra, chưa từng nghĩ liệu có thể thu hồi lại không.
Tủi thân đây bụng chỉ có thể giấu trong lòng, bên ngoài vẫn là cười đùa cợt nhả.
“Anh trai, người tôi có chính sự phải làm rồi.”
“Chát!”
Cái tát bất ngờ không kịp đề phòng khiến gò má tôi nóng rực.
Cả người anh trai run rẩy. "Mày không xứng gọi tao là anh trai,
tao không phải anh mày!" “Chính sự của mày là bỏ học trường cảnh sát, uống rượu với cả lũ lưu manh? Mày có thấy mày hèn hạ không hả?”
Tôi thấy Trình Nguyệt trốn sau cửa phòng ngủ, hơi hẻ mặt ra, lộ ra nụ cười chế giễu.
Tên lưu manh "Cường khủng" không biết đi theo sau tôi từ khi nào, chợt lên tiếng.
“Chị Đình, trước kia chị là cớm à?”
Tôi căng thẳng nuốt nước miếng một cái, tỏ vẻ phóng đãng xoay người lại, khoác lấy vai anh.
“Chủ đùa gì thế? Chủ xem chị giống cái gì chứ?”
Tôi nói với bên ngoài tôi học đại học Kinh Tế Tài Chính, chỉ có bố và anh trai biết tôi học trường cảnh sát. Tôi chỉ mong anh trai đừng nói nữa.
Trình Nguyệt bước ra khỏi bóng tối,
há miệng lẩm bẩm: “Chị ơi, chị không phải là..." Để ngăn quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào trong miệng Trình Nguyệt, tôi siết nắm đấm, đi thẳng về phía nó.
Sau gáy đột nhiên tê rần, tôi bị anh trai thô bạo kéo ngược tóc lại. Thật giống như tôi là kẻ thù tội ác tày trời.
Trong lúc hoảng hốt, dường như tôi nhớ ra anh trai đã từng vụng về thất tóc cho tôi, còn sợ làm tôi đau.
Cuối cùng còn kẹp tóc dâu tây lên tóc tôi, dịu dàng nói: “Ai là tiểu công chùa của anh nào~”
Mãi đến khi anh trai ra sức giật ngược tôi đập gáy xuống đất, một cái tát đã đánh tôi về hiện thực,
“Tao không cho phép mày bắt nạt Nguyệt Nguyệt!”
Kẹp tóc dâu tây bị anh rút ra, ngay sau đó là cả mảng tóc thật lớn bị kéo theo. Mái tóc vốn cũng không dày dặn của tôi, đêm đó sắp bị kéo trọc.
“Vi sao?”
Tôi nén nước mắt nhìn anh, Mặt anh trai vô cùng dữ tợn.
"Tại mày là loại thiếu tự trọng không biết xấu hổ, vì Trình Nguyệt chưa từng chọc vào mày, bởi vì mày đáng chết!"
Tôi muốn giật lại kẹp tóc, lại bị anh trai lanh lẹ vứt xuống mặt đất.
Dầm một cái, dẫm đến vỡ nát.
Với lực mạnh như này, anh máy GPS nhất định đã hỏng rồi.
Những người đang chờ bên ngoài
bắt đầu giục tôi: "Chị Đình, chị có đi không? Đại ca sốt ruột rồi!" Anh trai cảnh cáo tôi lần cuối: "Nếu mày dám ra ngoài, đời này đứng nhận tao là anh trai nữa!"
Lựa chọn cả đời của tôi, chưa một lần nào đúng.
Nhưng nếu lần này không đi, có lẽ
cả đời này sẽ không còn cơ hội nữa.
Sứ mệnh nói cho tôi biết, cái này vốn không có lựa chọn thứ hai. Tôi tùy ý túm tóc lại, dùng tư thế vô cùng khí khái kẹp tóc lại.
“Bye bye anh trai~”
Có lẽ đây là lần cuối gọi anh trai rồi.
Tôi thế nào cũng không nghĩ đến, tôi hy sinh trong nhiệm vụ cuối cùng của tôi.
Lời nói của anh trai, khiến đám người kia cảnh giác, lập tức nghi
ngờ tôi. Máy GPS bị dẫm nát, không ai biết tôi đi đâu.
Tín hiệu cầu cứu mong manh trước khi tôi chết, cũng bị anh trai coi thường.
Lúc dao găm lạnh như băng từng dao từng dao đâm vào thân thể tôi, bàn tay anh tôi đang vỗ về lưng Trình Nguyệt, dỗ nó đi ngủ.
Em cũng muốn an nghỉ.
Dỗ dành em nữa đi mà. Tôi biết, cuối cùng thì thể tôi cũng
do anh trai giải phẫu. Chỉ hy vọng, mùi tôi thối rữa không
khiến anh trai khó ngửi. Có thể khi anh biết thi thể đó là tôi, còn có thể hả giận.
Người em gái anh ghét nhất, cuối cùng cũng chết rôi