Hồi tưởng lại xong, Trình Nguyệt ra vẻ nhịn đau rộng lượng khuyên anh trai.

“Hay anh trai đi tìm chị gái đi, dù sao đám lưu manh chị ấy chơi cùng cũng không phải là người tốt lành gì, lỡ may gặp chuyện nguy hiểm gì thì sao?”

Trên mặt anh trai hơi lộ ra vẻ nôn nóng ngắn ngủi, cuối cùng vẫn nhịn lại.

“Nó hại chết bố, còn khiến mẹ tức chết, chết ở ngoài là tốt nhất.”

“Cái loạn vô dụng như nó xứng bị phanh thây xé xác, cùng loại người với lão già chết tiệt kia.”

Anh nói rất đúng, tôi quả thật bị phanh thây xé xác.

Rất đau, rất đau, suýt nữa không

kiên trì nổi.

Sau khi dỗ Trình Nguyệt sợ hãi ngủ, anh trai cẩn thận tắt đèn đi.

Sau khi về phòng, anh ngồi trên đầu giường, hơi không biết nên làm sao, quay đầu nhìn thoáng qua lọ nước hoa tôi tặng anh trên tủ đầu giường.

Dường như nhớ tới ký ức không vui nào đó, anh chợt vứt lọ nước hoa vào thùng rác cho hả giận.

Tôi biết anh nghĩ gì.

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ vô tình gặp anh trai ở loại quán bar đó.

Tiếng cụng ly trong phòng bao chợt im lặng lại, xung quanh không có tiếng gì trừ bài nhạc "Nghe lời mẹ nói".

Những tên đàn ông vừa rồi còn cùng tôi đùa giỡn bệnh hoạn, tất cả đều khó coi nhìn châm châm anh trai.

Dưới ánh đèn đỏ xanh giao thoa, sắc mặt anh trai vô cùng khó coi.

Ánh mắt bén nhọn dừng lại dưới

khuyên rốn của tôi, lập tức sắc mặt chuyển sang căm ghét.

“Nghiêm Đình, mày thật sự hỏng rồi, vô cùng xấu xí!”

Tôi dựa vào cạnh cửa, nhả một làn khói.

Tôi bỡn cợt: “Thế à? Vậy lúc vềë em gái xịt nhiều nước hoa, cho thơm thơm nhá~”

Tôi dựa vào cạnh cửa, nhìn anh trai

đang đỡ Trình Nguyệt uống say cuối hành lang.

Trình Nguyệt say đến độ không đứng nổi, anh trai cởi áo khoác

xuống, quấn quanh váy ngắn trên mông Trình Nguyệt. Xem ra là tôi tự mình đa tình, không

phải tới tìm tôi.

Cũng không phải tôi hỏng rồi, mà là em gái anh trai thích không phải tôi. Trong nhà vệ sinh, tôi khịt mũi, lau

lau nước mắt, gỡ kẹp tóc dâu tây xuống. Bên trong kẹp có máy nghe trộm cỡ

nhỏ, có thể định vị và nghe lén. "Tôi đã thành công lấy được tín nhiệm của bọn chúng, đêm nay tên thủ lĩnh định thỏ đầu ra, đến lúc đó

chúng tôi nội ứng ngoại hợp, tùm gọn đám phần tử phạm tội này." Tôi gục đầu xuống, nước mắt bất giác rơi xuống.

“Coi như bảo thủ cho bố, hoàn thành nguyện vọng bố chưa hoàn thành.”

Nhóm người này ẩn mình trong người dân, dùng những tên côn đồ các kẻ kia làm trung gian, bản đứng không ít bí mật nhà nước.

Bộ Quốc An tìm thủ lĩnh của chúng rất nhiều năm.

Tôi chịu nhục làm gián điệp nhiều

năm, cuối cùng mới có được kết quả.

Kẹp tóc lóe ánh đỏ một cái, cho tôi lòng tin.

Tôi nằm chặt kẹp tóc, đặt trước ngực, yên lặng cầu nguyện.

Nó là quà sinh nhật anh trai tặng tôi năm sáu tuổi, bên tôi nhiều năm như vậy, hy vọng có thể phù hộ tôi bình an trở về.

Khi nhiệm vụ lần này thành công, tôi có thể mặc đồng phục cảnh sát lần nữa.

Có thể kiêu ngạo đứng trước mặt anh trai, lớn tiếng nói cho anh biết. Tôi không phải con khốn, bố cũng không phải thằng khốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play