Chuyện gì xấu bố cũng làm. Trộm vặt móc túi là bản lĩnh sở trường, mười ngày nửa tháng không thấy người là bắt đầu hành động.
Người nhà đều cảm thấy bố là thằng khốn.
Nhưng tôi cảm thấy bố tốt với tôi không coi ông là thằng khốn.
Tôi vẫn luôn tin rằng ông có nỗi khổ tâm trong lòng.
Vì quá thân với bố, mẹ và anh trai càng ngày càng ghét tôi hơn.
Tôi rõ ràng đứng đầu trường rất nhiều lần, nhưng mẹ vẫn như cũ nhục mạ tôi.
“Rồi để làm gì? Mày xem mày học thằng bố mày cái thói lưu manh vô lại là đời mày coi như bỏ. Mày học Nguyệt Nguyệt chút xem nào, người tôi ngoan ngoãn thục nữ bao nhiêu.”
Tôi dùng tiền tiêu vặt đã tiết kiệm bao lâu mua váy hồng phần, anh trai che miệng chế nhạo tôi:
“Mày bắt chước Nguyệt Nguyệt chả giống tí nào, quá nực cười, xấu quả di!”
Lúc họp phụ huynh, mẹ lại nguyện vòng đường xa đến họp cho Trình Nguyệt, lúc tan học anh trai nắm tay Trình Nguyệt.
Tôi vốn tưởng rằng tôi không có gì cả, nhưng bố tôi đã đến họp phụ huynh.
Trông bố y hệt thằng tóc vàng trẻ trâu ngoài phố, còn khịt nước mũi một phát.
Đã thế còn mời thuốc cô chủ nhiệm gần năm mươi.
“Trên trường bảo vệ con gái tôi, ở ngoài anh đây bảo kê cả nhà cô.”
Chủ nhiệm dài mặt, bạn cùng bàn há hốc mặt.
“Bố mày à? Ngầu vãi!”
Tôi thiểu đường chôn mặt vào gầm
bàn.
Về sau, Trình Nguyệt chuyển đến trường tôi, nó dẫn theo cả đám chị khóa trên chận tôi ở nhà vệ sinh.
"Chính là con trà xanh này, giáo
huấn nó giúp em!" Bọn họ dùng giày đập vào mặt tôi, dùng nước bồn cầu dội lên đầu tôi.
Trời còn đang có tuyết, tôi bị giam trong nhà vệ sinh suốt giờ giải lao, cổ họng cũng khàn đặc.
Chuyện đầu tiên sau khi được thả ra, chính là hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vọt tới lớp Trình Nguyệt, túm tóc nó.
Tôi không đánh lại một đám người,
chẳng lẽ không đánh được một con nhãi con chắc? Lúc mẹ bị gọi lên trường, tôi vốn
tưởng rằng mẹ sẽ ôm tôi một cái, an ủi tôi chịu ẩm ức rồi.
Nhưng không ngờ Trình Nguyệt lại đứng trên tầng cao nhất trường, khóc lóc la hét không chịu nổi việc
bị tôi bắt nạt nữa, muốn đi tìm bố mẹ ruột.
Tôi thừa nhận tôi không thông minh
như nó, nhiều nhất cũng chỉ bằng một con ngu.
Mẹ tôi tát tôi một cái rất mạnh, mạnh đến nỗi tôi ngã vào trong
đống bùn tuyết.
"Mày ở nhà không thích Nguyệt Nguyệt thì thôi đi, còn muốn xung vương xưng bá trong trường, mày
thật sự đùng là loại lưu manh như thằng bố mày."
Anh trai cẩn thận tới gần Trình Nguyệt.
“Em gái ngoan, em xuống đây, anh sẽ vĩnh viễn giang rộng tay ôm em mà.”
Cái ôm đó, vốn là của tôi. Trình Nguyệt cuối cùng vừa khóc lóc
vừa nhào vào lồng ngực anh trai, nụ cười giảo hoạt nó cố tình lộ cho tôi thấy cuối cùng khiến tôi phả lớp phòng ngự cuối cùng.
“Hu hu hu!”
Góc áo đã sớm được nhiệt độ cơ thể sấy khô giờ lại ướt lần nữa, nước mắt lại lần nữa bao phủ lấy mặt tôi. Vết sưng đỏ dữ dội trên mặt bị tuyết
rơi che lấp, tôi trở thành trò cười
trong trường.
Trình Nguyệt không có người thân được tất cả mọi người cưng chiều,
nhưng tôi có đầy đủ bố mẹ vẫn sống như đứa mồ côi.