Anh trai hận người bố côn đồ kia, hận ông quấy đảo long trời lở đất gia đình vốn dĩ đã hạnh phúc kia.
Bố thích cờ bạc, cược đến mức đám đòi nợ xông vào công ty mẹ đánh đẩm, khiến mẹ mất hết mặt mũi.
Gây chuyện thị phi, đánh nhau ẩu đả, ba ngày hai bữa mẹ phải đến đồn bảo lãnh ông về.
Mỗi góc trong nhà gần như đều tràn ngập oán hận của mẹ.
Bát ăn cơm không một cái nào lành län.
Về sau, tận mắt nhìn thấy bố chết trước mặt tôi, bọn họ lại hận cả tôi.
Tôi bởi vì cố tình làm hại người mà bị đuổi khỏi trường cảnh sát, sa đọa thành lưu manh còn tệ hơn cả bố.
Trên xương quai xanh tôi có một hình xăm hoa hồng trong đêm, khắp người phàm là chỗ có thể xỏ đều bị xỏ khuyên, lúc không có thuốc hút sẽ đến mấy sạp nhỏ thu phí bảo kê.
Lúc bị anh trai bắt gặp, anh vừa thẹn
vừa giận.
Tôi lại ngậm kẹo mút, chẳng biết xấu hổ,
“Hay anh trai cho em tiền đi?”
Anh trai rũ sạch quan hệ với tôi, mẹ không còn nói chuyện với tôi.
Lúc mẹ buồn bực sầu não mà qua đời, anh trai chỉ cho Trình Nguyệt ôm di ảnh mẹ, anh nói tôi không xứng.
Không xứng thì không xứng.
Nhưng bọn họ xứng chắc?
Năm mười tuổi, mẹ không hỏi ý kiến tôi đã dẫn Trình Nguyệt về nhà, muốn tôi gọi nó là em gái.
Bà nói Trình Nguyệt là con của đồng nghiệp bà, cha mẹ đều tai nạn giao thông mà mất, thật đáng thương. Trình Nguyệt nói một câu "đói quá", mẹ tôi giật lấy móng giò tôi vừa giơ lên miệng.
Tôi ơ một cái rồi bật khóc.
Anh trai lần đầu nổi giận với tôi. "Đình Đình, sao em chẳng có lòng thương gì cả thế, thật sự bị chiều hư
rồi!"
Bố ngồi xổm dưới đất, hút xong điều cuối cùng, xách quần lên.
Sau đó xách gáy tôi như xách gà con.
"Đi, bố dẫn con ra ngoài tiệm ăn." Tiếng mẹ chửi rủa vang lên sau lưng.
“Ra vẻ gì chứ, thật xúi quẩy!”
Bố gọi một bát vàn thân, lão già keo kiệt không gọi thêm gì cho tôi nữa.
Đây gọi là ra ngoài tiệm ăn à?
Thấy tôi vẫn còn dính nước mũi, dầu môi thổi thổi hành lá, bố cười khà khà, ợ một cái đầy mùi tỏi thối.
Lúc đó chỉ là phải chia mất một cái móng giò, lại không ngờ rằng Trình
Nguyệt được nhận nuôi dưới đề nghị mãnh liệt của mẹ và anh trai.
Về phần ý kiến của bố, ý kiến của lưu manh không quan trọng.
Tôi giống bố, mở miệng chính là
thẳng tính chọc người tôi ghét.
Trình Nguyệt không giống thế, nó gọi "mẹ", "anh trai", dáng vẻ luôn rất ngoan, rất ngoan.
Mỗi lần không tranh được với Trình
Nguyệt, tôi lại rảo bước đi theo chân bố lưu manh, ăn uống miễn phí. Gió Tây Bắc cũng có thể no bụng,
thật đó.