Lâm Chu mím môi, "Anh biết con bé đó đã chọn ai làm bạn cùng bàn không?"
Lục Thượng Cẩm nhìn gương mặt lạnh lùng của Lâm Chu, suy nghĩ vài giây, "Nhìn em tức giận như vậy, là Lục Dương à?"
"Đúng vậy." Nhắc đến chuyện này, Lâm Chu tức giận không thể kiềm chế được :"Trước đây tôi hiểu lầm mối quan hệ của anh và Cố Mang, là lỗi của tôi, anh sắp xếp Cố Mang vào trường Trung học Minh Thành tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng tôi không cho phép cô ta làm hư Lục Dương, đây là giới hạn của tôi."
Lục Thượng Cẩm bật cười, "Lục Dương còn cần ai làm hư sao?"
Không phải ông coi thường đứa con trai của mình, chỉ biết ăn chơi sa đọa là giỏi, chỉ trách trước đây ông quá bận rộn với công việc, lơ là việc dạy dỗ.
Mặt Lâm Chu càng lúc càng lạnh lùng, "Ý anh là gì? anh hướng về phía người ngoài, không quan tâm đến con trai mình? Đừng tưởng tôi không biết trước đây Cố Mang đã làm những gì? Đánh nhau, quậy phá, trốn học, cô ta làm còn ít sao?"
Lục Thượng Cẩm cau mày, "Cố Mang không tệ như em nghĩ."
Lâm Chu cười lạnh, "Từng vào trại giam mà còn là học sinh tốt sao?"
Lục Thượng Cẩm mím môi, lười giải thích thêm, "Nếu em không hài lòng, hãy để Lục Dương đi tìm giáo viên xin đổi chỗ ngồi."
...
Sau lớp tự học tối, Lục Dương trở về biệt thự nhà họ Lục.
Bàn ăn.
“Con không đồng ý.” Lục Dương nhàn nhạt nói xong liền gắp một miếng sườn.
Lâm Chu tức nghẹn họng, không muốn ảnh hưởng đến mối quan hệ mẹ con, trực tiếp đưa tập hồ sơ đã chuẩn bị sẵn cho Lục Dương, "Tự con xem đi."
Lục Dương nhướng mày, tháo dây buộc tập hồ sơ, lấy ra hồ sơ của Cố Mang.
Lật đến trang điểm số thi, khóe miệng co giật.
Toàn là điểm 0, cậu ta cũng không giỏi đến vậy.
Làm thế nào để có điểm này? Thật ngầu quá đi!
"Nhìn thấy chưa." Lâm Chu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Dương, lòng buông xuống một phần, "Cố Mang không phải là một học sinh tốt, sau này con tránh xa nó ra, mẹ cũng không đòi hỏi con phải xuất sắc như chị gái con, nhưng ít nhất cũng đừng làm mất mặt nhà họ Lục."
Lục Ý khẽ cong môi, yên lặng ăn cơm.
Lục Dương lật xong tài liệu của Cố Mang, ngẩng đầu lên: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng về những chuyện này nữa, con đã trưởng thành rồi, con biết phải làm gì."
Lâm Chu thấy thái độ của con trai hoàn toàn khác so với dự đoán của mình, đáy mắt chìm xuống: "Con có ý gì?"
Lục Dương đặt tài liệu sang một bên, cầm đũa lên: "Con sẽ không đổi chỗ ngồi, mẹ tìm cô Tịch cũng vô ích, mẹ biết tính con mà."
Lâm Chu lập tức tái mặt, trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ giận dữ.
Lục Dương mỉm cười gắp cho Lâm Chu một miếng cá, "Mẹ đừng giận, sẽ nhanh già đó, mau ăn đi."
Lâm Chu hy vọng không thành, thấy con mình không có chút ý tứ nào là muốn tránh xa Cố Mang, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
.....
Cố Mang kết thúc buổi tự học buổi tối lúc 8 giờ, chào tạm biệt Mạnh Kim Dương rồi dùng giấy nghỉ phép lúc chiều Tịch Yên cho cô để bước ra khỏi trường.
Thiên Quyết.
Tối nay có một giao dịch quan trọng.
Cố Mang ngồi trước quầy bar, "Một ly mojito."
Lâm Sương quay người lại, nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh, mặc bộ đồ đen đặc trưng cùng mũ lưỡi trai.
Cố Mang nói: "Chuyện gì mà cần tôi phải ra tay?"
Lâm Sương thở dài, "Chị cũng không muốn làm phiền em, sắp thi đại học rồi, dù gì thì em cũng là học sinh lớp 12."
Cố Mang nhướng mày, nghiêm túc nói: "Biết vậy là tốt rồi, tôi còn phải thi đại học."
Lâm Sương suýt sặc rượu vì lời nói của Cố Mang, hacker số một thế giới lại nói mình còn phải thi đại học, hình ảnh này phải quỷ dị đến mức nào chứ.
Lâm Sương lau vết rượu trên khóe miệng, nói về chuyện chính: "Chị không thể xâm nhập hệ thống giám sát của Thiên Quyết, em giúp chị đi, xong việc chị sẽ chia cho em một phần."
Cố Mang nhướng một bên mày, lơ đễnh giơ hai ngón tay trắng nõn lên: "Hai phần."
Lâm Sương: "..."
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thật là tham lam.
Lâm Sương nghiến răng: "Được thôi."
mojito: