12 giờ đêm, là lúc Thiên Quyết đông khách nhất.
Phòng vệ sinh nữ.
Chỉ có mình Cố Mang.
Trên mặt bàn bằng đá lưu ly của bồn rửa tay, bàn phím ảo màu đỏ được chiếu bằng tia laser.
Trên tường có chữ viết được chiếu lên bằng máy chiếu mini.
Môi kẹp điếu thuốc lá nữ, chưa châm lửa.
Ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi cong lên hờ hững, lộ vẻ tà khí toát ra từ tận sâu thẳm trong sương cốt.
Bỗng nhiên, bàn tay thoăn thoắt của cô dừng lại.
Đôi mắt đẹp nheo lại một chút.
Cùng lúc đó, phòng giám sát Thiên Quyết náo loạn, tất cả màn hình đều tối đen, phản chiếu sự hỗn loạn trong phòng.
Mười phút sau, Cố Mang nhận được một tin nhắn.
“Xong rồi, rút lui."
Một đám người mặc đồ đen nhanh chóng di chuyển khắp Thiên Quyết, như đang tìm kiếm ai đó.
Cố Mang đeo đồng hồ, dây chuyền, hoa tai, kính gọng vàng và rời khỏi nhà vệ sinh.
Chỉnh lại vành mũ, cô bình thản bước ra ngoài.
Vừa đến cửa.
"Đứng lại." Vài người mặc đồ đen đi đến, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Ánh mắt thấp thoáng của Cố Mang bỗng lóe lên tia lạnh lẽo, đen tối như băng.
"Cố tiểu thư?" Một giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau.
Cố Mang quay lại, nhìn thấy Lục Thừa Châu.
Người đàn ông đút một tay vào túi, áo sơ mi đen mang theo hơi thở cấm dục, đuôi mắt hơi hếch lóe lên sự lạnh lùng.
Thấy là Lục Thừa Châu, người đàn ông mặc áo đen cung kính cúi đầu, "Lục thiếu, đây là bạn của ngài sao?"
"Đúng vậy." Anh không ngừng nhìn Cố Mang.
Người đàn ông mặc đồ đen vội vàng nói: "Xin lỗi tiểu thư, tôi đã mạo phạm."
"Không sao đâu." Cố Mang rất khách khí.
Ra khỏi Thiên quyết.
Lục Thừa Châu nhìn Cố Mang trầm lặng ít nói, "Sao muộn thế này mà còn chạy đến Thiên Cung vậy?"
Cố Mang nhàn nhạt đáp: "Kiếm tiền."
"Thiếu tiền à?"
Cố Mang cụp mắt đen sáng long lanh, nhìn anh, "Tôi có thiếu tiền hay không, Lục thiếu không biết sao?"
Lục Thừa Châu tra ra ba mẹ Cố Mang không lâu trước đây đã qua đời vì tai nạn, giờ cô là trẻ mồ côi, chỉ có thể tự lo cho bản thân.
"Chẳng phải đã trả cho em hai mươi vạn tiền khám bệnh rồi sao?" Anh hỏi.
Cố Mang lo xa: "Không thể miệng ăn núi lở được."
(Thành ngữ “Miệng ăn núi lở” có nghĩa là nếu con người chỉ biết ngồi không tiêu xài một cách hoang phí thì đến núi cũng lở chứ đừng nói đến của cải hữu hạn)
Lục Thừa Châu nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt cô, trong mắt hiện lên ý cười: "Đi thôi, ạm đưa em về trường."
"Không cần, bạn tôi sẽ đến đón tôi."
Vừa dứt lời, một chiếc SUV màu trắng dừng lại từ xa, cửa sổ hạ xuống, Lâm Sương hô to về phía này: "Cố Mang, đi thôi!"
Cố Mang gật đầu nhẹ nhàng với Lục Thừa Châu một cách lịch sự: "Tạm biệt, Lục thiếu."
Lục Thừa Châu nhìn theo bóng hình mảnh mai của thiếu nữ, trong lòng đánh giá về cô, từ đầu đến cuối chỉ có hai chữ "xinh đẹp".
Dường như tất cả các từ ngữ dùng để miêu tả cô đều trở nên lu mờ.
Đợi đến khi cô lên xe, anh quay người đi vào Thiên Quyết.
Tại quầy bar, Tần Phóng và Hạ Nhất Độ vẫn đang đợi ở đó.
Thấy Lục Thừa Châu đi về nhanh như vậy, có chút kỳ lạ, nhưng không dám tám chuyện, chỉ nói chuyện chính: "Thừa ca, Ảnh Minh đã hủy giao dịch, người nhận nhiệm vụ là Cửu Vĩ."
Lục Thừa Châu ngả người vào ghế sofa, những ngón tay thon dài sạch sẽ gõ nhẹ lên tay vịn, giọng nói không chút để ý, "Cửu Vĩ không có khả năng xâm nhập hệ thống giám sát của Hắc Thiên Quyết."
Tần Phóng và Hạ Nhất Độ liếc nhìn nhau.
Có nghĩa là vẫn còn người ở trong bóng tối giúp Cửu Vĩ?
Là ai? Bạch Hồ có tung tích bí ẩn kia?
...
Lâm Sương lái chiếc SUV phóng nhanh, đèn đường vụt qua sau xe.
Tay cô tùy ý đặt lên vô lăng, mắt không ngừng liếc nhìn sang ghế phụ.
Nhịn không nổi suốt nửa ngày, cô buột miệng hỏi: "Em gái Cố, em và Lục Thừa Châu có chuyện gì vậy?"
Vừa rồi hai người đi cùng nhau, còn đứng rất gần.
Có gian tình.