Vợ Của Lục Tổng Không Phải Dạng Vừa

Chương 10: Hóa ra là hai chị em


3 tuần

trướctiếp

Hạ Nhất Độ tùy ý đặt hai tay lên vô lăng, cười nói: "Hôm qua bạn của cô ấy bỏ ra vài chục triệu cũng không chớp mắt ở Thiên Cung, vô cùng bình thản, hôm nay sao lại đi mua cái áo 20 tệ? 20 tệ có thể mặc được à?"

Hai mươi tệ còn không đủ để họ mua một chai nước.

Lục Thừa Châu chống cằm, khóe mắt hơi nhếch lên mang theo vẻ lạnh lùng, nếu cười lên, chỉ e là câu hồn đoạt phách.

Anh ta hờ hững lên tiếng, "Xinh đẹp."

Tần Phóng và Hạ Nhất Độ gật đầu tán thành, khi nhìn nhau, đáy mắt thoáng hiện sự trêu chọc.

Có vẻ như Thừa ca có chút xiêu lòng.

"Tiếc là đã làm mẹ rồi." Tần Phóng tiếc nuối nói.

Đèn xanh bật sáng, Hạ Nhất Độ nhấn ga.

Cố Tứ chọn quần áo giống hệt Cố Mang.

Toàn màu đen trắng.

Cửa hàng chỉ bán quần áo màu đen và trắng, tất cả những gì có thể mặc đều được lấy xuống, mang ra quầy thanh toán.

Mua hơn hai trăm bộ quần áo, chủ cửa hàng cười tươi rói, tiễn họ ra tận cửa.

Bên cạnh còn có một quầy bán balo đang giảm giá.

Cố Tứ tùy ý chọn một chiếc màu đen, nhét hết quần áo vừa mua vào, động tác mạnh bạo ném ra sau lưng.

Hai người đi đến trung tâm thương mại nổi tiếng nhất ở Minh Thành.

Cố Tứ ngước nhìn tòa nhà nguy nga tráng lệ, "Chị, chị dẫn em đến đây làm gì vậy?"

Có quá nhiều người.

Chị gái cậu ghét nhất là nơi đông người.

Cố Mang nói: "Ăn cơm thôi."

Nhà hàng đắt nhất trong trung tâm thương mại, giá trung bình cho mỗi người là bốn nghìn bảy trăm tệ.

Cố Tứ nhìn bàn đầy ắp đồ ăn nào là  tôm hùm, bò, cừu, toàn là những món ăn cao cấp, khóe mắt giật giật.

Có lẽ cả những món đắt nhất trong quán đều được dồn hết lên bàn này!

"Chị, sao tự dưng chị lại dẫn em đi ăn ngon thế này? Em nghi ngờ tối nay chị không phải đưa em đi học mà là đưa em đi... đi xa." Cậu gian nan nuốt nước miếng, vẻ mặt phức tạp: "Đây ;à bữa cơm tiễn biệt sao?"

Cố Mang vén tay áo lên một vài nếp, cổ tay trắng nõn nà chống cằm, tay còn lại vô ý chà xát vào ly trà sữa.

Dưới ánh đèn, đôi mắt cô sáng long lanh với đường nét hoàn hảo, khóe miệng như cười như không, vừa tà mị vừa hoang dã, "Không phải là bữa cơm tiễn biệt thì cũng chẳng khác gì."

Thịt trên đũa của Cố Tứ rơi lạch cạch vào bát.

Cố Mang cười, "Ăn đi, ăn nhiều vào, để lên đường."

Cố Tứ hừ hai tiếng, lại gắp miếng thịt nhét vào miệng, "Em mới không tin chị nỡ bỏ em đâu, em ngoan ngoãn thế này, chị đi đâu tìm được đứa em trai tốt như vậy chứ!"

"Em trai? Nó không phải con trai cô à?" Một giọng đàn ông đột ngột chen ngang.

Khóe môi Cố Mang khẽ cong, đôi mắt trong veo hơi nghiêng.

Tần Phóng và Hạ Nhất Độ đi ở đằng trước.

Lục Thừa Châu đi đằng sau, bước chân nhẹ nhàng thong thả, một tay đút túi, khí chất thu hút mọi ánh nhìn.

Mái tóc ngắn bóng mượt, lông mày sắc sảo và đôi mắt đầy sao, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo cởi hai khuy một cách phóng đãng, để lộ xương quai xanh.

Đúng là Lục thiếu nổi tiếng, phong thái phi phàm.

Tần Phóng vuốt cằm suy nghĩ, "Hóa ra không phải mẹ con mà là chị em, hai người trông rất giống nhau."

"Hừ! Nói nhảm!" Cố Tứ trợn trắng mắt, cậu và chị gái cậu không giống nhau chứ giống ai!

Hạ Nhất Độ bật cười không chút khách khí, "Nhóc con khá kiêu ngạo nhỉ."

"Tần Phóng, Hạ Nhất Độ, hai người quen họ à?"

Bên cạnh ba người còn có một người phụ nữ, toàn thân hàng hiệu, khí chất đoan trang, cử chỉ tao nhã ung dung.

Đại tiểu thư của một gia đình quý tộc nổi tiếng cư xử như một thiếu nữ.

Vu Xu từ trên xuống dưới lén lút nhìn Cố Mang một lượt.

Tần Phóng: "Có thể nói là đã gặp qua."

Cố Mang: "Không quen."

Hai người gần như đồng thời lên tiếng.

Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.

Tần Phóng khẽ khịt mũi.

Hạ Nhất Độ khẽ cười khẩy, đáp lại câu hỏi của Vu Xu: "Gặp vài lần, chưa chào hỏi, không thân."

Vu Xu gật đầu, khóe môi khẽ mím lại.

Không thân ư?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp