Vợ Của Lục Tổng Không Phải Dạng Vừa

Chương 9: Vẫn là hai mẹ con ấy


3 tuần

trướctiếp

Lâm Chu lạnh lùng nói: “Đừng nói thế trước mặt bố, con và Lục Dương nên tránh xa hai chị em kia ra.”

Ban đêm lén lút đi ra ngoài, nửa đêm mới về, ai biết đi lêu lổng ở đâu!

Lục Ý lạnh lùng nhìn lên tầng ba, “Con biết rồi.”

Sáng hôm sau.

Cố Mang và Cố Tứ xuống lầu ăn sáng.

Tâm trạng chẳng hề tốt đẹp.

Còn thêm việc đám người hầu nhà họ Lục mới sáng tinh mơ đã gọi dậy ăn sáng, sắc mặt càng thêm u ám.

Đáy mắt lạnh lẽo, đôi mắt nhiễm tia đỏ.

Lục Dương liếc mắt nhìn thấy có người ngồi đối diện, vô thức ngước mắt lên, ánh mắt bỗng chốc sững sờ.

Cô gái cúi đầu, hàng mi dài cong cong che khuất đáy mắt.

Sắc mặt cô không tốt lắm, hơi nhợt nhạt, nhưng không ảnh hưởng đến nhan sắc rực rỡ của cô.

Trường Trung học Minh Thành không thiếu những nữ sinh xinh đẹp, thậm chí còn có những ngôi sao nhí nổi tiếng từ nhỏ ở lớp nghệ thuật.

Nhưng không ai trong số họ xinh đẹp bằng cô gái trước mặt này.

Dù mặc một bộ đồ bình thường và tối màu, cô ấy vẫn đẹp đến mức không ai có thể rời mắt.

Lục Ý khẽ hừ một tiếng. 

Lục Thượng Cẩm nhìn Cố Mang cả  người đang toát ra vẻ u ám, lo lắng hỏi: "Đêm qua không ngủ ngon à?”

“Ừm.”

Giọng Cố Mang khàn khàn, cố gắng kiềm chế cảm xúc, xé từng gói đường bỏ vào ly sữa.

Lục Thượng Cẩm nhìn mà cảm thấy ê cả răng, cô mới dừng lại, thong thả cầm muỗng khuấy đều.

Uống một ngụm sữa nóng, vẻ mặt cô mới không còn lạnh lùng như trước.

Lục Thương Cẩm nhịn không được nói: “Ăn ít đường thôi, dễ sâu răng.”

Cố Mang ngước đôi mắt ửng đỏ lên.

Đôi mắt ấy rất sáng, đen láy sâu thẳm, lại mang vẻ tà mị rợn người.

Lục Thượng Cẩm: “...”

Cố Tứ vội vàng gắp cho chị gái mình một miếng bánh ngọt đặc biệt để an ủi.

Chị gái cậu đặc biệt thích ăn ngọt, thích đến mức mấy món ngọt ngấy vẫn ăn được. 

Cậu nghi ngờ rằng chị gái mình kiếp trước là tinh thể đường!

Lục Thượng Cẩm khẽ ho khan hai tiếng, ưỡn thẳng người, vẻ uy nghiêm hiện hữu rõ ràng. “À, Cố Mang, chuyện của Cố Tứ đã xong rồi, tối nay bên đó sẽ có người đến.”

Nghe vậy, Cố Mang nhướng mày, nở nụ cười đầu tiên trong sáng nay, hờ hững nói: “Được, phiền chú Lục rồi.”

Lâm Chu nhìn hai người đang nói chuyện úp úp mở mở trên bàn, giả vờ hỏi: “Có chuyện gì với Cố Tứ vậy?”

Lục Thượng Cẩm nói: “Tìm cho cậu bé một trường học, nhỏ vậy không thể bỏ lỡ việc học được.”

Lâm Chu mỉm cười, vỗ đầu Cố Tứ như một vị trưởng bối, “Đừng phụ lòng mong đợi của chú Lục, đến trường phải học tập chăm chỉ.”

Cố Tứ không có ấn tượng tốt đẹp gì với Lâm Chu, bị bà ta chạm vào, đáy mắt thoáng hiện một tia ghê tởm, cậu nở một nụ cười méo mó.

Ngã tư đèn đỏ.

Cố Tứ vuốt ve mái tóc xoăn của mình, chửi thề: “Dám đụng vào đầu thiếu gia, đúng là không biết sống chết!”

Đèn báo chuyển sang màu xanh, Cố Mang cúi thấp vành mũ che nắng, bước đi thong thả ngang qua vạch kẻ đường.

Cố Tứ cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo ngắn cũn của mình.

Lại cao hơn rồi.

Cậu nói: “Chị ơi, mua cho em mấy bộ quần áo đi, ở cửa hàng phía trước ấy.”

Cửa hàng thanh lý đồng giá quần áo trẻ em.

Hai mươi tệ một bộ, ba bộ năm mươi tệ.

Đôi mày thanh tú của Cố Mang nhướng lên, gật đầu, dẫn cậu vào trong xem.

Tần Phóng ngồi ở ghế phụ lái, nhân lúc chờ đèn đỏ, nhìn thấy Cố Mang và Cố Tứ vào cửa hàng đó, vẻ mặt phức tạp.

“Thừa ca,  lại là hai mẹ con kia.”

Ngồi hàng ghế sau, Lục Thừa Châu nhấc mí mắt nhìn qua.

Cô gái mặc áo hoodie đen, dưới ánh nắng mặt trời, cổ thon thả và trắng ngần.

Khuôn mặt ấy càng thêm đẹp một cách nguy hiểm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp