Nhìn những người đang đứng trước bàn của họ, Cố Tứ cau mày, giọng nói non nớt lạnh lùng: "Đã bảo không quen biết, sao còn làm phiền chúng tôi ăn cơm?!"
Thật phiền phức!
Chắc chắn là mê sắc đẹp của chị gái cậu!
Thủ đoạn tán tỉnh thật thô thiển!
Cô Mang đổi tư thế, nghiêng ngả dựa vào ghế.
Tay dài duỗi ra đặt lên mặt bàn, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm lấy một con dao ăn, nhẹ nhàng nhấp lên xuống.
Lưỡi dao sắc bén lấp lánh, sự kiên nhẫn trong đôi mắt cô dần dần biến mất.
Cố Tứ lo chị gái mình sẽ xoay cổ tay, đâm dao vào anh.
Mấy năm nay, tính khí của chị gái cậu đã thu liễm rất nhiều.
Lục Thừa Châu nhìn cô gái toát lên vẻ kiêu căng không thèm che giấu, nheo mắt lại.
Có tiền đến Thiên Cung, có tiền ăn ở Thiên Hạ Cư.
Vậy mà lại đi mua hàng thanh lý đại hạ giá.
Người đàn ông cong môi, ánh mắt nhiều thêm chút gì đó, giọng nói trầm ấm dễ nghe, "Hai bạn nhỏ đang tuổi lớn, đừng quấy rầy họ ăn, chúng ta vào phòng riêng đi."
"..."
Cố Tứ lén nhìn chị gái, thấy nụ cười nửa miệng của chị, thầm mắng đám người này không biết sống chết!
Tần Phóng vẫn chưa chán trêu chọc hai chị em.
Nhưng Lục Thừa Châu đã lên tiếng, anh ta đành luyến tiếc nói: "Được rồi."
Hạ Nhất Độ liếc xéo tên ngốc này một cái.
Chơi tiếp nữa, con dao ăn của cô gái kia có lẽ sẽ ném sang đây.
Lục Thừa Châu ở lại đến cuối cùng, thong thả bước vào trong.
Khi đi qua quầy thu ngân, anh đưa điện thoại của mình ra, màn hình hiển thị chế độ thanh toán.
Đầu ngón tay thon dài xinh đẹp chỉ vào vị trí của Cố Mang.
Nhân viên quầy thu ngân mỉm cười gật đầu, trong mắt hiện rõ sự phấn khích.
Lục Thừa Châu.
Người đàn ông khiến tất cả phụ nữ đều phải say mê.
...
Ăn xong.
Cố Mang dựa lưng nghiêng ngả, lười biếng tựa vào ghế, ngón tay thong thả gõ lên màn hình điện thoại, chơi game.
Mỗi phát súng đều chính xác đến mức khiến người ta muốn hét lên.
Bùm! Một phát súng vào đầu!
Cố Tứ cầm điện thoại đi thanh toán.
Cậu rất nhanh đã quay lại, tay cũng không cầm hóa đơn.
Cố Mang không ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?"
Cố Tứ ngồi xuống, "Chị, bàn của chúng ta đã được thanh toán rồi, có thể là nhóm người lúc nãy, nhưng không biết là ai."
Cố Mang hạ gục người cuối cùng, giành chiến thắng.
Sau đó, thu điện thoại, đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Ừ, đi thôi."
Đến trước cửa Thiên Hạ Cư.
Cô quay đầu lại nhìn gian phòng bên trong, khóe mắt hiện lên những tia máu li ti.
Khí chất hoang dã không thể che giấu.
Bản tính ngang tàn bộc lộ rõ ràng.
Cố Tứ nhìn thấy một tiệm bánh ngọt nổi tiếng, "Chị, chị có ăn macaron không?"
"Mua đi, lấy nhiều kẹo một chút."
"Được thôi."
Cố Tứ tung tăng chạy đi mua.
…
Đêm khuya, mười hai giờ, ngoại ô vắng lặng.
Trước cổng biệt thự độc lập dưới chân núi, hai chiếc xe quân sự đỗ lại.
Một chiếc biển số toàn bộ là sáu, chiếc kia toàn bộ là bảy.
Cửa xe mở ra, tiếng bốt da quân sự vang lên trên mặt đất, bốn người đàn ông mặc đồ rằn ri, nét mặt toát lên vẻ lạnh lùng bước xuống xe.
Lục Thượng Cẩm chào hỏi bốn người xong, quay sang nhìn Cố Mang, “Còn gì muốn nói với Cố Tứ nữa không? Không thì cho nó đi đi.”
Minh họa bánh macaron: