[Zhihu] Sống Lại, Tôi Sẽ Không Ngu Ngốc Nữa

Chương 3


3 tháng


Nhìn thấy cuộc gọi trong nhà gọi tới, tôi lại dặn dò Trình Triêu một lần nữa.

- Anh nghe rõ chưa? Sắp tới đây đừng tới tìm em, chờ mọi chuyện kết thúc em sẽ đến Bắc Kinh tìm anh.

Mặc dù Trình Triêu nghi hoặc, nhưng thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của tôi thì lập tức gật đầu đồng ý.

- Yên tâm đi, anh biết rồi.

- Vậy em cúp máy trước.

Phải đợi đến khi mẹ tôi gọi tới lần thứ ba tôi mới bắt máy. Vừa bắt máy thì giọng nói lo lắng của mẹ tôi đã vang lên bên tai.

- Diệp Chi Chi, con chạy đi đâu rồi? Bây giờ con mau đến bệnh viện một chuyến đi, mau lên.

Nói xong bà cúp điện thoại, tôi cũng không vội ngồi uống hết ly trà sữa, chần chừ thật lâu.

Trong lúc đó ba mẹ, chị gái liên tục gọi cho tôi, nhưng tôi không bắt máy bất kỳ ai trong số họ, thẳng đến khi điện thoại tắt máy, sau đó tôi mới đứng dậy đi tới bệnh viện.

Tôi dùng số tiền lẻ ít ỏi còn sót lại trên người bắt taxi đến bệnh viện. Khi còn cách bệnh viện một quãng ngắn, tôi để cho tài xế dừng lại, xuống xe rồi chạy tới bệnh viện.

Vừa chạy vào đại sảnh bệnh viện, mẹ tôi đã ở bên trong chờ tôi.

- Phù, phù, mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ bảo con đến bệnh viện mà không nói gì, đúng lúc điện thoại của con hết pin tắt máy, trên người còn không có tiền, phải chạy bộ đến đây.

Mẹ tôi thấy đúng là tôi chạy bộ đến, vậy là nuốt mấy lời định nói vào miệng, kéo tôi đến phòng cấp cứu. Ba tôi với Diệp Minh Châu đang đợi bên ngoài phòng cấp cứu, lúc thấy tôi đến Diệp Minh Châu khóc nức nở nhào tới định đánh tôi.

- Mày rảnh rỗi chạy lung tung làm gì? Sao không ở nhà giúp tao trông Đại Bảo? Nếu Đại Bảo xảy ra chuyện gì thì mày cũng phải đi theo con trai tao.

Tôi đè nén nụ cười khẩy ở khóe miệng, giả bộ bày ra vẻ mặt lo lắng hỏi:

- Đại Bảo bị làm sao vậy? Không phải chị ở nhà hả? Chị không trông Đại Bảo à? Mau nói đi.

Chị gấp thì tôi giả vờ gấp hơn chị.

Rõ ràng là Diệp Minh Châu trở nên sửng sốt, sau đó lại bắt đầu khóc:

- Đại Bảo bị pháo nổ làm bị thương tay, tội nghiệp con tôi mà…không biết có cứu được tay nó không nữa, Đại Bảo của tôi chỉ mới mấy tuổi thôi mà…

Thân hình tôi chao đảo, ngã xụi lơ trong lòng mẹ, từng giọt nước mắt như những hạt đậu to tuôn rơi.

- Đều tại chị, là do chị, sao chị lại cho Đại Bảo chơi pháo thế hả? Đại Bảo đáng thương của dì, cháu không còn thì dì út phải sống thế nào đây?

Tiếng khóc rõ to của tôi hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người xung quanh, một số người mau nước mắt đã không kìm được mà rơi lệ.

- Mẹ, còn mẹ nữa, nếu không phải mẹ với chị để cho đứa bé nhỏ như vậy chơi pháo thì làm sao thằng bé có thể xảy ra chuyện này chứ. Đại Bảo tội nghiệp nhà ta mới có sáu tuổi thôi, nó mà có gì ngoài ý muốn, dì út là con cũng không sống nổi nữa.

Tôi nói rõ ràng từng chữ một, đảm bảo để những người xung quanh có thể nghe rõ. Quả nhiên, những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.- chuyển ngữ và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT - Fanpage: TYT Đọc và nghe truyện bạn yêu thích. 

- Hoá ra là do mẹ với bà ngoại cưng chiều đứa nhỏ nên mới xảy ra chuyện như vậy.

- Thật là, trẻ em đã không hiểu chuyện mà người lớn còn không hiểu chuyện sao?

- Đứa nhỏ ra nông nỗi này thì mẹ với bà ngoại phải chịu trách nhiệm đó.

Lời nói của những người xung quanh khiến cho khuôn mặt của Diệp Minh Châu với mẹ tôi lúc xanh lúc tím.

Diệp Minh Châu cũng ngừng khóc, khuôn mặt u ám ngồi trên ghế. Chị ta không khóc thì tôi cũng chẳng buồn giả vờ nữa, thút tha thút thít ngồi bên cạnh Diệp Minh Châu, ai không biết còn nghĩ tôi mới là mẹ của đứa nhỏ.

Cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ từ bên trong bước ra.

- Bàn tay phải của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, e là sau này rất khó phục hồi.

Nghe lời bác sĩ nói mà Diệp Minh Châu đứng ngồi không yên.

- Bác sĩ, ý ông là bàn tay phải của con trai tôi bị tàn phế rồi à?

Nhìn thấy bộ dạng không thể chấp nhận được của Diệp Minh Châu, bác sĩ sợ chị ta bị kích thích, chỉ có thể uyển chuyển nói:

- Cơ hội phục hồi rất mong manh.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play