Em Đến Tìm Anh

.


3 tuần



15

Bữa tiệc mừng sinh nhật 21 tuổi của Thẩm Hoài An rất hoành tráng, người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp xã hội đều được mời đến.

Cha mẹ Thẩm đang mở đường cho hắn.

Dùng việc này để thông báo với mọi người rằng con trai thứ hai của nhà họ Thẩm sắp tốt nghiệp, và sẽ là lãnh đạo tương lai của tập đoàn Thẩm thị.

Tại bữa tiệc, hai anh em nhà họ Thẩm đều mặc vest cao cấp đặt may riêng, một đen một trắng, đẹp không thể tả. Cứ như công tử quyền quý bước ra từ lâu đài cổ, tay cầm ly rượu trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Tiếng đàn piano đột ngột bị cắt ngang, Trình Tư xông vào bất chấp sự ngăn cản.

"Mấy người giữ tôi làm gì? Tôi tới tìm Thẩm Hoài An."

Mọi người lần lượt nhìn qua, ánh mắt Thẩm Hoài An chạm mắt Trình Tư, hắn nhíu mày.

“Hoài An, em không đồng ý chia tay. Em có thai rồi, anh không cần con của chúng ta sao?”

Trong tiếng nức nở đáng thương chất chứa một niềm vui khôn tả.

Giọng nói to lớn vang vọng khắp sảnh tiệc.

Chấn động đến mức xung quanh trở nên im ắng.

16

Trong phòng hai nhà Thẩm, Lâm.

Cha Thẩm tát mạnh vào mặt Thẩm Hoài An.

"Đồ ngỗ ngược, anh muốn làm cha tức chết à?"

Thẩm Hoài An vẫn bất động, giữ nguyên tư thế khuôn mặt bị hất sang một bên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía tôi.

Cha Thẩm nhận thấy điều đó, rồi ông thở dài:

"Ông Lâm à, nhà chúng tôi có lỗi với ông, tôi nghĩ hôn ước của hai đứa nhỏ nên hủy bỏ đi. Hoài An bây giờ không xứng với Hạ Hạ."

“Không được hủy bỏ hôn ước.” Thẩm Hoài An đột nhiên nói.

"Vậy đứa bé thì sao?"

"Phá đi, con không cần."

Thẩm Hoài An đột nhiên nghĩ tới một chuyện, trong giọng nói lộ ra hi vọng:

"Ngày đó con uống say, người say rượu không thể làm chuyện như vậy. Anh hai, anh là bác sĩ, anh nói với cha đi."

Thẩm Cư An chưa kịp mở miệng thì Trình Tư đã khóc nói: "Hoài An, em chỉ có một người bạn trai là anh thôi.".

Cha Thẩm gầm lên: “Thẩm Hoài An, nếu anh còn muốn mang họ Thẩm, vậy thì phải dám làm dám nhận.”

Thẩm Hoài An vừa tức vừa nhục, cởi cà vạt vứt xuống đất. Hắn bước từng bước một tới trước mặt Trình Tư, khom người xuống, thì thầm như ma quỷ:

"Nếu như tra ra không phải con của tôi, Trình Tư, ông đây đập ch.et cô."

17

Thẩm Hoài An không biết tung tích, Thẩm Cư An và tôi trở về nhà.

Khi đan tay vào nhau đi về phía trước, phía sau anh đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của chiếc xe việt dã.

Đèn đột ngột bật sáng đến mức không thể mở mắt.

Thẩm Cư An giữ phía sau đầu tôi, kéo tôi vào vòng tay của anh để bảo vệ.

Đèn sáng lên rồi mờ đi, mờ đi rồi sáng lên, lông mày của Thẩm Hoài An ngồi trên ghế lái trở nên méo xệch.

Chiếc xe lao về phía chúng tôi một cách tuyệt vọng, rồi dừng lại ở khoảng cách nửa mét cuối cùng.

Cửa xe đóng sầm lại, Thẩm Hoài An nắm chặt hai tay đến mức nổi đầy gân xanh, giọng như đang khóc mà chế nhạo:

"Anh hai, em đến tìm anh để bàn cách xử lý, nhưng anh đang làm gì vậy chứ?"

Hắn nhìn thấy hai bàn tay đan chặt vào nhau của chúng tôi, cười tự giễu:

"Hóa ra bây giờ hai người sống chung rồi.”

"Anh hai, lúc trước em thích gì anh cũng không tranh với em, vậy thì lần này cũng nhường em đi."

Thẩm Cư An nhìn em trai với ánh mắt đau khổ, nhưng anh không buông tay, khẽ thở dài:

“Hoài An, Hạ Hạ không phải món đồ chơi, không phải muốn nhường là nhường.”

"Chúng ta nên để cô ấy tự lựa chọn, em cũng nên học cách trưởng thành đi thôi."

Thẩm Hoài An trầm mặc, vẻ mặt âm trầm, tựa hồ đã hạ quyết tâm gì đó.

Hắn không còn hèn mọn, cũng không còn cầu xin, giọng nói vô cùng lãnh đạm mà nói từng chữ một:

"Hai người đừng nghĩ có thể dễ dàng bên nhau như vậy, tôi sẽ không để hai người sống tốt đâu."

Nói xong, hắn quay người, khởi động xe rời đi.

Thẩm Cư An nắm tay tôi về nhà, anh im lặng suốt quãng đường.

Vừa bước vào cửa, tôi đã bị Thẩm Cư An đẩy vào tường.

Tiếng kinh ngạc bị môi và răng đột ngột nhấn chìm. Tôi hiểu nỗi đau và sự vùng vẫy của anh, bèn luồn tay vào mái tóc dày và xù xì của anh để an ủi.

Những động tác thô lỗ dừng lại, Thẩm Cư An tựa đầu vào vai tôi, nói với giọng khàn khàn:

"Hạ Hạ, anh bỉ ổi quá. Vừa rồi trong lòng anh thế mà lại thầm mừng rỡ vì Hoài An làm cho cô gái kia mang thai. Bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có đầy đủ lý do để không từ bỏ."

18

Thẩm Cư An đã nói với cha mẹ hai bên về chuyện chúng tôi.

Đầu tiên, mẹ tôi gọi tôi về, vừa nhìn thấy tôi, mẹ đã mắng:

"Con bé chết tiệt này, con muốn chọc mẹ tức chết đúng không? Thẩm Cư An chỉ là một bác sĩ nhỏ, sau này có thể làm được gì? Hoài An là người nắm giữ nhà họ Thẩm trong tương lai, con đúng là đồ ngốc."

Bà ngồi trên ghế sofa, xoa xoa thái dương đau nhức.

"Nghe nói trong trường con còn mở câu lạc bộ nhảy Hàn Quốc gì đó nữa. Rời khỏi câu lạc bộ ngay cho mẹ, hoặc là mẹ sẽ cho người giải tán câu lạc bộ này, con tự chọn đi."

"Mẹ?"

"Gọi mẹ cũng vô dụng thôi. Mẹ sẽ thương lượng với cha mẹ Hoài An, để hai đứa nhanh chóng đính hôn, tốt nghiệp xong thì kết hôn luôn."

“Nhưng Hoài An đã làm Trình Tư mang thai rồi, mẹ còn muốn con lấy cậu ta sao?”

"Hôm nay Hoài An gọi điện thoại cho mẹ, nói sẽ giải quyết chuyện này. Chỉ cần bỏ cái thai là được rồi, có đàn ông nào mà không vụng trộm bên ngoài đâu."

Vừa nói, mẹ tôi vừa liếc nhìn cha, giọng điệu dần dịu lại:

"Hơn nữa, Hoài An cao lớn đẹp trai, được nhiều con gái thích. Con gái, con nhất định phải nghe lời mẹ. Đây chính là tương lai tươi sáng mà mẹ đã sớm gầy dựng cho con."

...

Không lâu sau, mẹ Thẩm đến trường tìm tôi.

Trong một phòng trà yên tĩnh vắng vẻ, bà đẩy một tài liệu trên bàn, sau đó nhấp một ngụm từ tách trà:

"Xem đi, cha mẹ con muốn 5% cổ phần của Thẩm thị, dì phân 10%, chỉ cần con ký tên, những thứ này đều là của con."

Tôi chậm chạp không động đậy, nhưng mẹ Thẩm lại nói:

"Dì ghét nhất là loại phụ nữ đu đưa giữa hai người đàn ông, huống chi hai người đàn ông con chọn đều là con trai dì. Dì đã định từ bỏ con rồi. Ai ngờ Hoài An lại nhất quyết lấy con, nói thế nào nó cũng không nghe."

"Hạ Hạ, dì nhìn con lớn lên, cũng biết rõ phẩm chất của con thế nào, cho nên dì cho con thêm một cơ hội. Ký vào tờ giấy này, cưới Hoài An đi." Người phụ nữ kiêu ngạo nửa đời nắm lấy tay tôi, hạ thấp tư thế rồi dịu giọng.

"Còn Cư An thì sao? Cư An phải làm sao đây dì?"

"Chuyện giữa con và Cư An chúng ta sẽ không đồng ý. Dì sẽ cho Cư An ra nước ngoài. Từ nay về sau, quan hệ của hai người chỉ có thể là anh trai và em dâu."

"Thằng nhóc đó cũng thật là, anh trai thì phải nhường cho em mình chứ, sao có thể cướp đồ của em trai như vậy?" Trong giọng nói điềm đạm của bà mang theo ý tất nhiên phải thế

Tôi đột ngột đứng dậy, dùng hai tay bấu vào góc bàn, cố ổn định cơ thể đang run rẩy của mình:

"Dì, rõ ràng đều là con trai của dì, sao dì cứ thiên vị vậy."

Mẹ Thẩm cũng đứng lên. Người phụ nữ ã ở trong giới kinh doanh nửa đời người không chút áy náy hay hổ thẹn nào, chỉ tức giận hỏi:

"Chắc là con nên đi xem thử, con đã hại đứa con trai còn lại của dì như thế nào rồi. Bây giờ nó đòi sống đòi chết vì con. Nếu như Hoài An xảy ra chuyện gì, con nghe cho rõ, cả con và Cư An đều chắc chắn là tội phạm."

19

Cuộc trò chuyện của tôi với mẹ Thẩm kết thúc không mấy vui vẻ, tôi trở lại trường với trái tim nặng trĩu.

Khi đi đến con đường rợp bóng cây, một giọng nói không chắc chắn từ phía sau vang lên: "Lâm Hạ?"

Người phụ nữ trước mặt tôi mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, sau lưng có những gợn sóng lớn mềm mại. Phải đến khi cô ấy tháo kính râm ra, tôi mới nhìn rõ hóa ra cô ấy là Tiêu Lộ, người đàn chị mà năm đó vừa tốt nghiệp đã ra nước ngoài.

Tôi và cô ấy đi bộ đến bờ hồ, tìm một chỗ ngồi xuống.

“Nghe nói chị đã định cư ở nước ngoài?” Tôi thăm dò hỏi.

"Sau khi suy nghĩ, tôi vẫn muốn sau này phát triển ở trong nước. Tôi vừa về nước gần đây, muốn đến trường đại học xem xem, rồi tìm lại sơ tâm. Dù sao đó cũng là nơi đã từng mang theo tất cả những ước mơ của tôi."

“À đúng rồi, bây giờ chắc cô và Hoài An đã ở bên nhau rồi phải không?” Cô ấy chớp chớp mắt, vẻ mặt thả lỏng, hơi dựa vào lưng ghế.

Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại hỏi một câu như vậy, bèn phủ nhận thẳng thừng:

"Không, Hoài An có bạn gái, là một đàn em khóa dưới... Hơn nữa hai người đó cũng đã có con với nhau."

“Sao có thể như vậy được?” Tiêu Lộ kinh ngạc ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Đến giờ ăn tối, người bạn trai ngoại quốc gọi điện thoại giục cô đi.

Cơn gió chiều mang theo chút hơi nóng, tôi co ngón tay, nghiền ngẫm những thông tin cô ấy đưa ra. Cô ấy đã kể cho tôi nhiều điều mà tôi chưa biết.

"Lúc đầu, sau khi biết Hoài An là con trai thứ hai của nhà họ Thẩm, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Khi đó Hoài An thể hiện rất tốt, là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức chủ tịch tiếp theo. Cơ hội tiếp xúc giữa tôi với cậu ấy nhiều hơn, đương nhiên là tôi phải nắm bắt cơ hội này.”

"Trong bữa tiệc tối của chúng tôi có rất nhiều người, trong đó có vài người uống say. Họ sợ bị ban quản lý ký túc xá biết nên thuê phòng ở bên ngoài. Ai ngờ lại có tin tức đồn là tôi và Hoài An đi khách sạn với nhau, ai trong trường cũng biết hết.”

"Chuyện này hơi to. Mẹ cậu ấy đến gặp tôi, bảo tôi rời khỏi con trai bà ấy rồi đưa tôi hai trăm nghìn tệ. Lúc đó tôi thi nghiên cứu sinh, trường học tăng 20 điểm nên tôi thi không đậu, đành phải lấy số tiền này để đi du học.”

Cô ấy hất mái tóc, giọng điệu bình tĩnh như đang nói chuyện thời tiết hôm nay ra sao: "Thẩm Hoài An biết chuyện này, nhưng cậu ấy chẳng quan tâm, hai trăm nghìn chỉ là tiền tiêu vặt đối với một người giàu có như cậu ấy mà thôi. Còn nói nhân cơ hội này thử phản ứng của người nào đó. Làm thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, cậu ấy không biết thay đổi tình trạng giữa hai người thế nào."

Tôi cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Không, Tiêu Lộ, chuyện hai người đi khách sạn với nhau là do chị tiết lộ đúng không?”

Tiêu Lộ thờ ơ nhún vai: "Đúng vậy, là tôi. Tuy có chút sai sót nhưng kết quả cuối cùng cũng không tệ lắm."

"Vậy tại sao bây giờ chị lại thừa nhận?"

"Có thể coi như trả món nợ hai trăm nghìn đó."

Khi rời đi, cô ấy quay đi không ngoảnh lại, cuối cùng khuyên tôi: “Lâm Hạ, người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra Hoài An thực sự thích cô. Cô ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu ấy đi, đừng phụ lòng cậu ấy.”

Phụ lòng? Tôi ngồi một mình thật lâu, trong lòng trở nên ngột ngạt và nhức nhối.

Thẩm Hoài An ngày xưa không giống với bây giờ. Tuy hắn ngỗ ngược nhưng rất có giáo dưỡng, vô kỷ luật nhưng tôn trọng phái nữ, độc mồm độc miệng nhưng xử sự có nguyên tắc của riêng mình.

Chẳng lẽ là tôi thật sự làm tổn thương hắn sao?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play