20

Tôi hỏi thăm tin tức về Thẩm Hoài An, đã lâu hắn không đến lớp.

Những người biết tung tích của hắn nói với tôi rằng hắn đi đua xe rồi.

Tôi đến trường đua tìm Thẩm Hoài An, nhân viên bảo tôi đợi, vì hắn sắp xuất phát.

Trên đường đua, thông qua màn hình lớn có thể thấy Thẩm Hoài An mặc một bộ đồng phục đua xe màu đen, được trang trí bằng những đường chỉ vàng đơn giản.

Cuộc đua bắt đầu, Thẩm Hoài An chạy một cách vô cùng liều lĩnh, ngay cả khi sắp va phải chướng ngại vật hắn cũng không giảm tốc độ, mục đích chỉ vì để giành được chiến thắng.

Xung quanh vang lên tiếng hoan hô, ngoài ra còn có tiếng thì thầm to nhỏ.

Không ngạc nhiên lắm, Thẩm Hoài An đã thắng.

Chắc là nhân viên nói với hằn rằng có người tìm, nên sau khi nhìn thấy tôi thì hắn đi về hướng này.

Gió thổi mạnh, để lộ vầng trán nhẵn nhụi.

Khi còn cách tôi ba bước chân, người vừa thua cuộc khi nãy khoác tay lên vai hắn, có phần không phục nói:

"Hoài An, tôi có biết một con đường lớn, chúng ta tới đó thi đấu đi?"

Có người xem thi đấu nói: "Nghe nói chỗ đó có vách núi, không cẩn thận sẽ bị ngã xuống, nguy hiểm lắm."

“Hoài An, đừng đi.” Tôi vô cùng lo lắng.

Thẩm Hoài An do dự vài giây, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, cuối cùng khom người bước lên xe.

Hai chiếc xe tăng tốc.

Rất nhiều người đổ xô đến tham gia cuộc vui, tôi tùy tiện ngồi lên xe một người đi theo.

Khi đến nơi, trận đầu tiên của họ đang sắp bắt đầu. Thẩm Hoài An dựa vào xe, vứt điếu thuốc đang hút rồi dùng ngón chân nghiền nát nó.

Sau đó lên xe.

Đường ở đây rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận có thể sẽ rơi xuống vực, thịt nát xương tan.

Tôi lao qua nhiều chướng ngại vật, liều mạng đập vào cửa xe. Thẩm Hoài An ngồi ở ghế lái hồi lâu, cuối cùng cũng mở cửa bước xuống.

"Hoài An, chúng ta đừng đấu nữa được không? Thực sự quá nguy hiểm." Tôi lo lắng nắm lấy tay áo hắn, định kéo hắn đi, nước mắt cũng đã rơi từ lúc nào.

Gió trên đường rất mạnh, mái tóc dài của tôi quấn quanh miệng, Thẩm Hoài An vươn tay vén lại cho tôi.

Lúc quay người lên xe, hắn dừng một chút, giọng nói mơ hồ: "Hạ Hạ, nếu như cậu khóc vì tôi sớm hơn một chút, ngay cả mạng tôi cũng có thể cho cậu."

Tôi vẫn không ngăn cản hắn. Thẩm Hoài An vẫn lái xe vào đường đua, đi được nửa chặng đường, bánh sau của xe liên tục trượt trên mép vực khiến mọi người run rẩy hét lên.

Dựa vào lối chơi liều lĩnh của mình, Thẩm Hoài An vẫn giành chiến thắng.

Khi xe dừng lại, tôi mở cửa, ngón tay run rẩy tháo dây an toàn cho hắn, kêu lên: "Đi, đi, xuống xe đi Hoài An, chúng ta về nhà thôi, xin cậu đấy."

Nhưng mà, họ phải thi đấu ba trận.

Nước mắt giàn giụa trên mặt, tôi kéo Thẩm Hoài An đi được nửa đường thì bị người khác ngăn lại.

"Ồ, bạn gái nhỏ của cậu lo lắng rồi à? Thẩm Hoài An, chỉ cần cậu nhận thua thì chúng ta khỏi đấu nữa."

Hắn lại chuẩn bị bắt đầu trận thứ hai. Tôi nắm lấy cánh tay hắn bằng cả hai tay, có dỗ thế nào cũng không buông.

Người bên cạnh tôi bước đi, nhường chỗ cho chúng tôi nói chuyện.

Thẩm Hoài An tiến lại gần tôi một bước, đặt tay lên đầu gối, nhìn vào mắt tôi rồi chậm rãi nói:

"Hạ Hạ, chỉ có bạn gái của tôi mới có thể khống chế được tôi, cậu có phải bạn gái tôi không?"

"Có phải không?" Hắn lại hỏi tôi.

Tôi khóc không nín được, vừa khóc vừa lắc đầu bất lực.

Hắn cúi đầu mỉm cười, quay người sải bước đi.

Mắt tôi đỏ hoe, khóc đến mức ngồi xổm trên mặt đất, vai run lên cầm cập.

“Mẹ kiếp, ông đây không đấu nữa”.

"Tôi nhận thua được chưa? Đừng khóc nữa, mau đứng dậy đi."

Đôi giày của Thẩm Hoài An lại xuất hiện trong tầm mắt tôi, vẻ mặt hắn không kiên nhẫn kéo cánh tay tôi đứng dậy.

Tôi bị ép lên xe, Thẩm Hoài An suốt đường đi không nói gì, lông mày nhíu lại lộ ra nội tâm khó chịu. Xe dừng trước cửa quán bar, tôi đi theo hắn vào trong phòng Vip.

Thẩm Hoài An dựa lưng vào ghế sô pha, uống hết cốc này đến cốc khác, chẳng mấy chốc mặt đã đỏ bừng.

Tôi bước tới, đứng trước mặt hắn, cầm lấy chai rượu hắn đang uống, ôn tồn nói:

"Hoài An, sốc tinh thần lên đi, được không?"

Thẩm Hoài An ôm eo tôi, gục đầu vào bụng tôi, giọng khàn khàn, mang theo tiếng nức nở:

"Hạ Hạ, nói cho tôi biết rốt cuộc tôi kém anh hai chỗ nào? Trước đây tôi là một tên khốn, không nên tức giận với cậu. Cậu tha thứ cho tôi, cho tôi thêm một cơ hội có được không?"

Tôi rút khỏi vòng ôm của hắn, mặt không cảm xúc nói: “Hoài An, cậu mà cứ tiếp tục như vậy thì không ai cứu được cậu đâu.”

Cuối cùng, chỉ nghe thấy hắn say bí tỉ kêu to: "Lâm Hạ, tôi sẽ không buông tay đâu."

21

Tôi đứng ở cửa đợi Thẩm Cư An, anh còn chưa tan làm.

Mở cửa bằng khóa điện tử, tiếng khóa xoay vang lên, tôi gần như lập tức ôm lấy eo anh. Trên tay phải của bác sĩ Thẩm còn cầm món cháo yêu thích của tôi.

"Cư An, chúng ta nên làm gì đây? Tại sao chúng ta chỉ yêu nhau mà cứ như thể chúng ta chống lại cả thế giới vậy chứ?"

Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trên mũi, là mùi cơ thể của Thẩm Cư An, một mùi có thể khiến ngườii khác cảm thấy thoải mái.

"Hạ Hạ, đi thôi, rời khỏi nơi này."

"Được, chúng ta hãy đi khỏi đây." Tôi nói.

22

Hôm chúng tôi đi, trời vừa đổ mưa to, có hơi se lạnh.

Thẩm Cư An và tôi mặc áo gió kiểu cặp đôi, nắm tay nhau, giống như hai chú chim hạnh phúc bay qua nhà ga sân bay.

Đôi bên nhìn nhau rồi nắm tay nhau chặt hơn.

Tiếng rung điện thoại chợt vang lên, nhưng chúng tôi hiểu ngầm với nhau sẽ không bắt máy.

Tiếng còi thúc giục lên máy bay vang lên, cùng lúc đó, Thẩm Cư An nhận được một tin nhắn, vẻ mặt vốn không lộ tia cảm xúc của anh đã thay đổi rõ rệt.

Hình như chúng tôi không đi được rồi.

23

Một năm sau.

"Cô Lâm, cô đến rồi."

"Hạ Hạ, cậu tới rồi."

Tôi cầm hoa đẩy cửa phòng bệnh ra, hai người họ đồng thời quay lại cười với tôi.

Cô y tá đang giúp Thẩm Hoài An phục hồi chức năng, khi thấy tôi bước vào, cô ấy vừa làm việc vừa chào hỏi tôi.

Vào ngày Thẩm Cư An và tôi chuẩn bị ra nước ngoài, anh nhận được tin nhắn từ mẹ Thẩm.

Để đuổi theo chúng tôi, Thẩm Hoài An dùng ô tô của mình đâm vào hàng rào bảo vệ, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc.

Bên ngoài phòng cấp cứu, mẹ Thẩm tát mạnh vào mặt Thẩm Cư An, sau đó xông tới đánh tôi nhưng bị Thẩm Cư An ngăn lại.

Đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, hai chân của Thẩm Hoài An vì bị ngoại lực chèn ép nên rất có thể cả đời này hắn sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.

Mẹ Thẩm trực tiếp ngất đi.

Sau đó, Thẩm Cư An ra nước ngoài, trở thành bác sĩ trong Lực lượng Gìn giữ Hòa bình mà anh đã ứng tuyển trước đây.

Bởi vì tôi nói chia tay với anh nên mẹ Thẩm cũng muốn để anh ra nước ngoài.

Bởi vì chỉ có như vậy, tôi mới có thể ở bên cạnh Thẩm Hoài An. Bởi vì chỉ có như vậy, Thẩm Hoài An mới có hy vọng sống sót.

Trong vòng một năm, mọi thứ vẫn vậy nhưng người đã đổi thay.

Tôi tốt nghiệp thành công, vào công ty của nhà họ Lâm làm việc, trong khi đó Thẩm Hoài An vẫn ngồi trên xe lăn, tiến hành phục hồi chức năng ba lần một tuần và vẫn không thể đứng dậy.

"Anh Thẩm, cố lên, vừa rồi không phải rất tốt sao? Tại sao càng ngày càng tệ đi rồi?"

“Chúng ta ngưng luyện đi, Hạ Hạ, hôm nay em đến muộn.” Hai tay Thẩm Hoài An trượt xe lăn đến bên cạnh tôi, rất tự nhiên nắm lấy tay tôi.

Tôi đẩy xe lăn của hắn đi phơi nắng, trên đường đi gặp mấy đứa trẻ chạy lung tung va mạnh vào chân Thẩm Hoài An, nước ép trái cây bắn tung tóe khắp chân hắn.

Tôi sợ muốn chết.

Nghe thấy tiếng rên khe khẽ vì đau của hắn, tôi vội vàng đẩy hắn trở lại phòng bệnh rồi vội vàng chạy ra ngoài tìm bác sĩ.

Cánh cửa không đóng chặt, qua khe hở có thể thấy rõ hai chân của Thẩm Hoài An đã rời khỏi bàn đạp, hắn khó chịu kéo kéo lớp vải của chiếc quần đẫm nước ép trái cây.

“Khỏi từ lúc nào vậy?” Tôi từ ngoài cửa bước vào.

Lông mi Thẩm Hoài An kịch liệt run rẩy, hồi lâu không ngẩng đầu lên. Hắn không dám nhìn vào mắt tôi.

"Lúc được ba tháng đã lành rồi, mẹ tôi cố ý kêu bác sĩ nói cho bệnh nặng hơn, cố ý lừa cậu."

Tôi cắn môi dưới không nói, quay đầu định rời đi.

"Hạ Hạ, chúng ta như vậy không tốt sao? Cho tôi thêm thời gian, tôi sẽ khiến cậu quên anh ấy, sau đó yêu tôi."

Hắn ôm tôi từ phía sau, đầu hắn áp chặt vào một bên cổ tôi.

Như trước kia, tôi kéo tay hắn ra rồi dứt khoát rời đi, giọt nước mắt từ khóe mắt Thẩm Hoài An rơi xuống.

...

Vào giây phút cuối cùng trước khi lên máy bay và tắt điện thoại, tôi xóa Thẩm Cư An khỏi danh sách chặn rồi gửi cho anh một tin nhắn:

"Thẩm Cư An, em đến tìm anh đây."

Em đến với anh đây, Thẩm Cư An.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play