10

Chúng tôi sắp xếp lại sân khấu, liên tục điều chỉnh, cố gắng làm tốt nhất có thể.

Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn màu vàng cam đã ánh trên bầu trời, hôm nay mọi người thật sự đã vất vả rồi. Tôi tuyên bố giải tán, ăn cơm trước, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt.

"Đàn chị, vậy bọn em đi trước nhé, ngày mai gặp."

Tôi cầm điện thoại bước đến cửa sổ vẫy tay chào lại họ.

Điện thoại của Thẩm Cư An gọi mãi không được, tôi chuẩn bị đi thẳng đến bệnh viện tìm anh.

Tôi hỏi một vài y tá, họ nói với tôi là hình như bác sĩ Thẩm vừa được viện trưởng gọi đi.

Tôi đi dọc hành lang, vẫn còn nghe thấy mấy cô y tá che miệng bàn tán:

"Cậu có thấy cô ấy trên TV bao giờ chưa, trông xinh quá, còn có khí chất nữa."

Nghe người khác khen mình ai mà không vui, nhưng niềm vui này không kéo dài được bao lâu,  đã thấy viện trưởng và Thẩm Cư An đang đứng cùng nhau.

Viện trưởng nói: "Cư An, đơn xin gia nhập Lực lượng Gìn giữ Hòa bình của cậu đã được phê duyệt, cậu còn hai tuần để chuẩn bị đó, cậu..."

"Anh muốn đi? Muốn rời khỏi đây?" Tôi ngắt lời viện trưởng, rơm rơm nước mắt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Cư An.

Tim tôi như bị một bàn tay to vô hình nào đó bóp chặt, trái tim đau đớn thắt lại. Vậy nên tôi đã nói thích anh rồi mà anh vẫn muốn rời đi sao?

Tôi không muốn nghe anh giải thích nữa, quay đầu chuẩn bị đi khỏi đây.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Cư An mạnh mẽ như vậy/ Anh nắm tay tôi, cả đoạn đường không ai cản lại, đến văn phòng của anh, tôi bị đẩy dựa vào một chiếc giường bệnh trống không.

Văn phòng thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.

“Cạch” một tiếng, Thẩm Cư An quay lại khóa trái cửa.

“Đừng khóc, nghe anh này.” Anh giữ cằm tôi, bắt tôi nhìn vào mắt anh.

Tôi vùng vẫy một lúc nhưng không thoát ra được.

Thẩm Cư An suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi nói:

"Hạ Hạ, anh thực sự muốn gia nhập Lực lượng Gìn giữ Hòa bình và góp chút sức lực. Nhưng bây giờ ..."

“Bây giờ thì sao?” Tôi hỏi ép anh.

"Thật ra vừa nãy anh đi gặp viện trưởng để nói rằng anh không muốn đi, định bảo ông ấy đổi người. Anh còn chưa kịp nói gì thì em đã xuất hiện. Có em ở đây, làm sao mà anh nỡ lòng rời đi đây? Đừng khóc nữa, ha?”

Tôi vẫn cắn môi không nói. Bác sĩ Thẩm lạnh lùng uy nghiêm đang định hôn để dỗ tôi, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp gáp.

"Bác sĩ Thẩm, anh có ở đó không? Có bệnh nhân cần tìm anh gấp."

Thẩm Cư An mở cửa không chút do dự.

Cô y tá thấy mặt tôi đỏ bừng, hết nhìn Thẩm Cư An rồi lại nhìn sang tôi.

Vốn dĩ tôi muốn tranh thủ lúc hỗn loạn bỏ đi, nhưng nhìn thấy lúc bệnh nhân vây quanh hỏi thăm, anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn và lo lắng, lòng tôi chợt mềm nhũn.

Tôi nửa ngồi trên giường bệnh, lấy điện thoại di động ra giả vờ không quan tâm mà chơi game. Cho đến khi một cô bé đứng trước mặt tôi, nút viên kim cương nhỏ sáng bóng trên túi xách của tôi với vẻ mặt tò mò.

“Em gái, lại đây, đừng động lung tung vào đồ của chị.” Người nhà cô bé khuyên ngăn.

Tôi lấy một cây kẹo mút trong túi ra để dỗ em ấy. Mắt cô bé sáng lên, Thẩm Cư An nở một nụ cười tán thưởng với tôi.

Hừ? Ai thèm quan tâm đến anh, tôi kiêu ngạo nghiêng đầu đi.

Sau khi bệnh nhân ra về cũng là lúc tan sở.

Thẩm Cư An đi tới véo mặt tôi: "Giống như cá nóc vậy, bỏ đi, rồi cũng quay lại."

Anh cởi áo Blouse, nắm tay tôi chuẩn bị rời đi, dọc đường bắt gặp rất nhiều người chào hỏi bác sĩ Thẩm.

"Bác sĩ Thẩm, bạn gái của anh sao?"

“Ừ, bạn gái.” Anh siết chặt tay tôi.

Nắm tay tôi, người đàn ông đi phía trước như sao như trăng, trong đầu tôi không khỏi nghĩ lung tung. Thẩm Cư An đáng thương cha không thương, mẹ không yêu, cô đơn lẻ loi xách hành lý đi tha hương.

Chậc, thật sự rất đáng thương, cảm giác tức giận dần dần tiêu tán, đau lòng chiếm cứ gần hết.

Về đến nhà, bác sĩ Thẩm nấu món cá hấp yêu thích của tôi, còn tôi chán nản nằm trên ghế sô pha lướt điện thoại, đột nhiên bấm vào WeChat của mẹ mà tôi chưa đọc.

"Hạ Hạ, thường xuyên quan tâm Hoài An, sớm chiếm được trái tim của thằng bé. Vậy thì sau này khi con kết hôn, con sẽ là người yêu duy nhất trong lòng thằng bé. Mẹ tin tưởng vào sức quyến rũ của con."

Tôi xỏ dép lê, vội vàng vào bếp, từ phía sau ôm lấy eo thon của Thẩm Cư An, ủ rũ nói:

"Anh trai ơi, mẹ ép em gả cho người khác, muốn chia rẽ uyên ương, phải làm sao bây giờ?"

Mỗi khi tôi sợ, hoặc gặp phải chuyện không thể giải quyết đều vô thức gọi anh là anh trai, anh biết rõ.

Thẩm Cư An rửa tay, quay lại nghiêng người nhìn tôi, nói rất nghiêm túc:

"Đừng sợ, Hạ Hạ, mọi chuyện giao cho anh, nhưng em có xác định muốn lấy anh không?"

11

Rất lâu, rất lâu tôi không lên tiếng..

Ánh mắt Thẩm Cư An dần nhuốm màu hoang mang, anh hoảng hốt nắm lấy cánh tay tôi, run giọng nói:

"Hạ Hạ, anh không cho phép, không cho phép em hối hận."

Rồi tôi được anh ôm vào lòng.

Đôi mắt của Thẩm Cư An vừa rồi đỏ hoe, như thể anh sắp uất ức đến phát khóc.

Tôi từ từ giơ tay ôm lấy lưng anh, vùi đầu vào ngực ngực anh cười nũng nịu.

“Hạ Hạ, vừa rồi em lừa anh.” Trong giọng nói của anh có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Còn anh thì sao? Thẩm Cư An, anh chưa nói với em... Anh có muốn lấy em không?"

"Muốn, ngay cả nằm mơ anh cũng muốn."

“Vậy bác sĩ Thẩm, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau đi.” Tôi kiễng chân, áp vào tai anh dụ dỗ.

“Không được, gần đây em phải tập nhảy mà.” Thẩm Cư An nghiêm túc nói, như thể anh đang dạy dỗ một đứa trẻ không nghe lời.

Thấy tôi hơi khó chịu, anh sờ mũi cố ý chuyển chủ đề: “Khi nào em biểu diễn, anh đi xem được không?”

"Không."

"Tại sao?"

“Bởi vì em sợ anh ghen.” Tôi đẩy anh ra, cười híp mắt chạy đi. Thẩm Cư An đứng nguyên tại chỗ, cưng chiều mà lắc đầu, sau đó quay người lại bắt đầu làm việc.

12

Trong Lễ hội Văn hóa của trường, thứ tự câu lạc bộ của chúng tôi xếp thứ ba từ dưới lên.

Khán giả trong phòng đã hơi mệt, tôi liếc nhìn, đã có người che miệng ngáp dài.

Khi tôi nắm cà vạt của một nam sinh, kéo cậu ấy đến giữa sân khấu, bầu không khí sôi động trở lại, trong phòng tràn ngập tiếng huýt sáo và cổ vũ.

Không có gì ngạc nhiên khi câu lạc bộ của chúng tôi giành được hạng nhất.

Sau khi kết thúc, tôi chụp ảnh chiếc cúp vô địch gửi cho Thẩm Cư An. Anh gửi cho tôi một meme xoa đầu.

Mấy nam sinh cùng câu lạc bộ thấy tôi vui vẻ đều đùa giỡn, có người nhắc nhở: “Đàn chị, chị đừng quên lời chị đã hứa với chúng em nhé.”

Tôi làm một cử chỉ OK. Tôi đã hứa rằng nếu giành được hạng nhất, tôi sẽ đặt một phòng VIP tổ chức tiệc ăn mừng.

Vài người kề vai sát cánh bước đi, tôi nhìn mấy meme dễ thương mà Thẩm Cư An – người ngày thường cứ như lão cán bộ – gửi đến, thực sự nhịn không nổi mà cười lên.

Vài ngày trước, bác sĩ Thẩm bị tôi dạy cho một bài học, bởi vì anh cứ luôn nhắn cho tôi những lời lạnh lùng.

“Bạn trai của người khác đều gửi mấy cái meme, còn anh lần nào cũng…” Tôi ngồi trên đùi anh, còn chưa nói xong đã tức giận quay đầu đi.

"Hạ Hạ, anh chưa từng gửi meme cho người khác, dạy anh đi, lần sau anh gửi cho em, nhé? Em đừng giận nữa mà." Bác sĩ Thẩm tựa cằm lên vai tôi, khá là đáng thương.

Học sinh này học nhanh thật, còn giỏi hơn cả một cô giáo như tôi.

13

Tôi đặt phòng sang trọng nhất của quán bar sang chảnh nhất, nhân lúc mọi người đang vui vẻ, tôi định ra ngoài hít thở không khí.

Không ngờ là, Thẩm Hoài An lại tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi những người bạn của hắn ngay phòng bên cạnh.

Cửa phòng  đóng không kỹ, khói phấp phới, hắn đang ngồi trong góc hút thuốc.

Đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt cô gái trong phòng và tôi giao nhau. Cô gái này tôi từng gặp khi đi dự tiệc chung với Thẩm Hoài An.

"Này, đây không phải là bạn gái của Hoài An, là Hạ Hạ đây sao? Cô tới điều tra hả? Mau vào đi."

"Tôi… tôi không..."

Đôi tay của cô ấy rất mạnh mẽ, rồi lại một cô gái khác kéo tôi.

Tôi không cách nào thoát ra được.

Ánh mắt Thẩm Hoài An lóe lên, hắn không có ý định cứu tôi.

Khi tôi bị ép ngồi lên đùi hắn, hắn đang cúi xuống gạt tàn thuốc lá.

Nơi đây toàn là những người trở về từ Mỹ.

Tôi vội quay sang, bắt gặp ánh mắt hắn, trong mắt Thẩm Hoài An hiện lên ý cười và sự nghịch ngợm như trẻ con.

Tôi lập tức muốn nhảy dựng lên, nhưng Thẩm Hoài An lại túm lấy eo tôi:

"Đừng đi lung tung, cậu xem nơi này có chỗ nào trống không?"

"Hoài An, đây không phải là cái đuôi nhỏ ba năm trước của cậu sao? Lúc trước tôi thấy thương cô ấy như vậy, đi đâu cũng mang theo, còn đang muốn hỏi vì sao lần này không thấy cậu mang người ta theo đây?"

Nam sinh mặc áo đen đối diện cười hỏi.

Thẩm Hoài An đang định trả lời, tôi tức giận thì thào: “Tôi muốn đi, thả tôi ra.” Tôi chống tay lên ngực hắn, không ngừng giãy giụa, mái tóc dài màu nâu của tôi quấn quanh cánh tay hắn.

Cho đến hắn khịt mũi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu không biết lúc ngồi trên người đàn ông thì tuyệt đối không được động đậy sao?"

“Ầm” một tiếng, tôi lập tức đỏ mặt không dám động nữa.

“Vậy mới ngoan.” Hắn khen ngợi.

Tôi rất muốn tát hắn một cái, nhưng dù sao Thẩm Hoài An cũng là bạn từ nhỏ, tôi không thể khiến hắn mất mặt trước mặt bạn bè hắn được.

Vừa dứt lời, liền thấy Trình Tư ăn mặc sang trọng từ ngoài cửa xông vào.

Lần này cuối cùng Thẩm Hoài An cũng buông tay. Tôi lập tức bật dậy.

“Các người đang làm cái gì vậy?” Trình Tư hung hăng hét lên, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Tôi vén mái tóc lòa xòa ra sau tai, vô cùng bình tĩnh nói:

"Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái của Hoài An, sau này mọi người đừng đùa như hôm nay nữa."

14

Mọi người ai nấy đều mang nét mặt khác nhau, tôi chạy ra ngoài như thể đang chạy trốn.

Vừa rửa tay xong đã bị Trình Tư chặn lại.

“Đàn chị, sao chị có thể quyến rũ bạn trai của người khác?

"Chị có biết rằng làm vậy thật sự rất rẻ mạt?"

Phấn mắt dày lung linh không che được gương mặt méo mó của cô ta.

Trình Tư giơ tay định tát tôi, nhưng bị tôi ngăn lại giữa không trung.

Tôi vừa vuốt tóc vừa khẽ nói:

“Trình Tứ, rốt cuộc ai mới rẻ mạt đây?

"Chuyện vừa rồi là hiểu lầm, tôi cũng đã giải thích với mọi người, thậm chí còn nói rõ thân phận của cô.”

"Còn nữa, tôi cũng phải nhắc nhở cô. Thẩm Hoài An quen bạn gái không quá ba tháng. Bây giờ quen cô đã hai tháng rồi, cô nên nghĩ cách lấy lòng anh ta thế nào đi?"

Nghe nói bây giờ Trình Tư không thèm đến lớp, suốt ngày quấn lấy Thẩm Hoài An, muốn gả vào nhà giàu.

“Không cần chị phí tâm.” Trong mắt Trình Tư tỏa ra ánh sáng chắc thắng, mang giày cao gót từng bước một rời đi.

Đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Thẩm Cư An gọi tới.

"Hạ Hạ, em xong chưa?"

"Dạ xong rồi."

"Được, trước khi anh tới thì em ở cùng các bạn học đi, đừng chạy lung tung một mình."

"Em biết rồi."

Thẩm Cư An đến rất nhanh, đúng lúc tôi đang vẫy tay tạm biệt người bạn cuối cùng lên taxi.

Gió đêm mát rượi, người đàn ông cao quý tao nhã dựa vào xe, nhàn nhã nhìn tôi.

Tôi lon ton chạy tới, ôm cổ anh đòi hôn, Thẩm Cư An cười ôm eo tôi.

Sau khi Thẩm Cư An giúp tôi thắt dây an toàn, rất lâu sau vẫn chưa nổ máy xe, xương ngón tay chen vào lòng bàn tay tôi.

Rồi anh quay đầu nhìn tôi, đôi mắt anh sáng rực dưới ánh đèn, giọng anh dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ:

"Hạ Hạ, sau khi qua sinh nhật Hoài An, chúng ta nói chuyện của chúng ta cho cha mẹ đi, được không em?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play