Em Đến Tìm Anh

.


3 tuần



5

Bên ngoài trời đang mưa rất to, sương mù dày đặc không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Đứng trước cửa quán bar, tôi rơi vào tình trạng hoang mang chưa từng có, trong đầu đột nhiên vang lên lời nói của cha mẹ.

"Con gái, bác Thẩm đã nói với cha mẹ là sau này sẽ giao công ty cho Hoài An, con nhất định phải giữ chặt lấy thằng bé."

Tôi nói Thẩm Hoài An không thích tôi, trong trường quen rất nhiều bạn gái, có thể hủy hôn được không.

Mẹ nổi giận, chọc mạnh vào đầu tôi:

"Đứa ngốc này, cha mẹ nuôi nấng con từ nhỏ tới lớn, nhà họ Thẩm khó khăn lắm mới nhìn trúng con, để con gả vào nhà họ Thẩm hưởng phúc. Sao mà đến trái tim của đàn ông mà con cũng không nắm được thế?"

Thật vậy, nhiều năm như thế, cho dù tình nhân của cha tôi có đeo bám đến đâu, mẹ tôi cũng sẽ có cách khiến cha tôi cam tâm tình nguyện về nhà.

Mẹ tôi vì những gì mà bà yêu, vậy có phải tôi cũng nên cố gắng vì những gì tôi yêu không?

...

Gõ đến lần thứ ba, cửa nhà Thẩm Cư An mở ra.

Hai nút trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng được mở ra, lộ ra xương quai xanh thanh tú, ống tay áo xắn lên đến tận cánh tay.

Tôi lao vào vòng tay anh như chim non về rừng, ôm chầm lấy eo anh.

"Hạ Hạ, em sao vậy?"

Thẩm Cư An an ủi xoa vào sau đầu tôi, nhẹ nhàng hỏi.

Một lúc lâu sau, tôi ngước đôi mắt ướt lên nhìn anh:

"Anh Cư An, đừng hỏi được không? Đêm nay em muốn ở lại đây, có được không anh?"

Thẩm Cư An luôn dịu dàng, chưa bao giờ từ chối tôi. Đúng như dự đoán, anh dịu dàng nói tiếng “Được”.

Sau đó nhẹ nhàng đẩy tôi ra khỏi vòng tay, lịch sự mà xa cách.

6

Đây là căn hộ dành cho một người, Thẩm Cư An bảo tôi vào phòng ngủ của anh để thay quần áo ướt trước.

Cả phòng ngủ tràn ngập mùi hương của anh, mở cánh cửa tủ ra, một hàng áo sơ mi trắng được treo ngay ngắn trên móc.

Thật ra từ nhỏ tôi đã thích Thẩm Cư An.

Trước năm mười tuổi, anh sống với bà nội ở quê, về sau mới được cha Thẩm và mẹ Thẩm đưa về chăm sóc.

Rõ ràng là nhà họ Thẩm không thích Thẩm Cư An.

Họ không thích Thẩm Cư An quá hiểu chuyện, không thích anh ít nói đến mức không cần ai lo lắng, không thích việc anh không nghịch ngợm chút nào, khiến bậc phụ huynh muốn bù đắp cũng không biết phải làm sao.

Khi còn nhỏ, Thẩm Hoài An thích kéo bím tóc của tôi, còn Thẩm Cư An sẽ đỡ tôi đứng dậy khi ngã rồi dịu dàng phủi bụi khỏi chân tôi.

Tôi lặng lẽ theo bước chân anh, thi vào trường cấp 2, cấp 3 rồi đại học giống anh.

Ngày anh tốt nghiệp đại học, tôi lấy hết can đảm định tỏ tình với anh, nhưng lại thấy anh thân mật chụp ảnh tốt nghiệp với một cô gái.

Khi đó, tôi và Thẩm Hoài An vẫn chưa đối chọi nhau.

Thẩm Hoài An vô tư đứng bên cạnh tôi, một tay đút túi, gõ ngón tay lên trán tôi: “Đừng nhìn nữa, đây là vợ mà mẹ chọn cho anh trai tớ, cũng là người mà sau này cậu phải gọi là chị dâu đó."

Thật quá đáng, Thẩm Hoài An có biết sức lực mỗi lần hắn gõ vào đầu tôi đều rất mạnh không.

Tôi che đầu quay đi.

Đương nhiên cũng không nhìn thấy Thẩm Cư An thoát khỏi tay cô gái kia, nắm lấy vai em trai mình rồi thở hổn hển hỏi:

"Hạ Hạ đâu? Anh vừa thấy em ấy tới."

Về sau, tôi nghe cha mẹ kể lại rằng Thẩm Cư An nổi cơn thịnh nộ lớn nhất trong đời, đồng thời không đồng ý cuộc hôn nhân do cha mẹ hắn chỉ định.

Sau khi tốt nghiệp, cô gái đó ra nước ngoài học cao học.

Nhưng trước khi biết điều này, tôi đã ngầm đồng ý kết hôn với Thẩm Hoài An.

“Hạ Hạ, thay quần áo xong chưa?” Thẩm Cư An ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.

Những ngón tay thon thả lướt trên hàng quần áo, tôi chọn ngẫu nhiên một chiếc sơ mi trắng để mặc vào.

7

"Anh nấu canh gừng, em uống xong là có thể nghỉ ngơi."

Thẩm Cư An đang đặt canh gừng lên bàn. Người anh gầy nhưng không đến mức trơ xương, khi cúi người, những đốt xương nhô ra bám vào áo.

Dưới ánh đèn sợi đốt, nụ cười của anh dịu dàng như tùng bách.

Vừa nói, anh vừa cởi tạp dề ra:

"Đêm nay em cứ ở lại đây, anh đi ra ngoài một lát."

Hóa ra anh thực sự chỉ coi tôi là em gái đang nhờ giúp đỡ.

Tôi bước được vài bước về phía anh, đèn đột nhiên vụt tắt.

"Đừng sợ, chắc là do mưa lớn quá nên chập điện, anh đi xem một chút."

Trong khoảnh khắc xung quanh rơi vào bóng tối, tôi lao thẳng vào vòng tay anh.

Vòng tay ôm chặt lấy eo anh, lắc đầu nguầy nguậy trong vòng tay anh.

“Hạ Hạ, buông tay trước đã em.” Thẩm Cư An không biết phải làm sao, bèn muốn dứt khoát gỡ tay tôi ra.

Trong bóng tối tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ ảo. Tất cả cảm xúc chợt ùa vào trái tim, dũng khí của tôi cũng dần lớn lên.

Để trái tim dẫn lối, tôi nhón chân hôn lên.

Khi bàn tay to lớn ấm áp chạm vào phần eo trên của tôi, tôi cho rằng anh sẽ ôm chặt lấy nó.

Kết quả là vừa hôn nhau chưa đầy một giây, Thẩm Cư An đã ấn vào eo tôi, nghiêng đầu nghiêm túc nói:

"Hạ Hạ, đừng có xúc động, để anh giúp em dạy dỗ Hoài An, chịu không?"

Cho nên anh nghĩ rằng vì cãi nhau với Thẩm Hoài An nên tôi mới xúc động đi tìm anh sao?

Sao mà nghe đáng thương thế?

"Thẩm Cư An, rốt cuộc anh có biết không? 18 tuổi sau khi thành niên, em đã nghĩ kĩ rồi. Người duy nhất em muốn gả chính là anh."

8

Không gian trở nên tĩnh lặng.

Tôi giữ vai anh, hôn anh lần nữa.

Lần này anh không đẩy tôi ra, một lúc lâu sau, tay phải anh vòng qua eo tôi, càng lúc càng siết chặt.

Trong bóng tối, hơi thở ấm nóng có thể làm tai người ta nóng hôi hổi.

Hôn một hồi, đột nhiên đèn sáng lên, cả phòng sáng sủa trở lại.

Tôi lấy tay che mắt, để một lát cho mắt thích nghi với ánh sáng. Qua kẽ tay, tôi có thể thấy đôi môi của Thẩm Cư An lấp lánh, như thể đã thoa một lớp son dưỡng, khiến người ta muốn tiếp tục nhấp môi.

Đêm đó không đi xa hơn, bởi vì Thẩm Cư An thấy mặt tôi đỏ bất thường. Anh sờ trán tôi, phát hiện tôi hơi sốt.

Anh đòi chở tôi đến bệnh viện, bị tôi cứng rắn từ chối, thế là anh đành tìm thuốc hạ sốt cho tôi uống.

Sau khi dọn giường, nhét tôi vào chăn, Thẩm Cư An cẩn thận nhét các góc chăn cho tôi.

Tôi nằm trên giường, hai tay quàng qua cổ anh không chịu buông.

Thẩm Cư An nhìn tôi với ánh mắt bất lực mà cưng chiều, cuối cùng cũng kiềm chế được mà nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, sau đó tôi mới bằng lòng để anh đi.

Ngày hôm sau thức dậy, anh đã rời đi.

Quần áo thay tối hôm qua đã được giặt sạch sẽ, gấp gọn đặt trên sô pha, đồ ăn cũng bày trên bàn, cùng với tờ giấy ghi chú được anh viết bằng nét chữ hoa mỹ.

Làm sao có thể không rung động trước một người đàn ông như anh chứ?

Tôi cầm mẩu giấy ghi chú lên đặt lên môi hôn, rồi cẩn thận cất vào cặp.

Điện thoại đột nhiên vang lên, là đám nam sinh trong câu lạc bộ nhảy: "Đại tiểu thư của em ơi, rốt cuộc có diễn tập tiết mục của chúng ta không?"

9

Lễ hội Văn hóa hàng năm của trường sắp bắt đầu, tất cả các câu lạc bộ đang vắt óc suy nghĩ để tạo nên sự nổi bật tại lễ hội văn hóa.

Tiết mục của chúng tôi đã dựng xong từ một tháng trước, phần còn lại là sự luyện tập và chạy đua không ngừng của mọi người.

Khi đến phòng tập nhảy, trước mặt tôi là một vài gương mặt ủ rũ.

Một nam sinh đeo khuyên tai bên phải ngồi dựa vào tường, trên mặt lộ ra sự tức giận: "Đàn chị, chúng ta phải tập như nào đây, Trình Tư còn chưa tới?"

Lúc này tôi mới nhận ra hình như ở đây còn thiếu một người.

Nếu Trình Tư không tham gia, có nghĩa là tất cả các sắp xếp sân khấu của chúng tôi cần phải làm lại.

Cúi đầu suy nghĩ một hồi, tôi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, giải thích với mọi người: “Mọi người cứ yên tâm, tôi hỏi thăm tình hình chút.”

Gọi ba lần, cuối cùng đối phương cũng bắt máy.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một câu hỏi rất mơ hồ: "Ai gọi vậy?"

Là điện thoại của Thẩm Hoài An.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Thẩm Hoài An ngậm điếu thuốc trong miệng, dáng vẻ trông rất phóng túng.

"Là, là đàn chị ạ."

Tiếng ồn dần dần đi xa, chắc là Trình Tư đi đến nơi không có người quấy rầy.

Tôi trực tiếp hỏi: "Trình Tư, em còn tham gia hoạt động lễ hội văn hóa không? Nếu có thì lập tức trở về đi, mọi người đang đợi em đó."

“Em… A… Em rút là được, Hoài An, khoan, đợi một chút.” Giọng Trình Tư bên kia truyền đến khá lớn, tôi vội vàng che ống nghe cúp điện thoại.

Nhìn nhau, tôi coi như không có chuyện gì xảy ra, vỗ tay hắng giọng:

"Các đồng chí, đây là một thử thách mới do tổ chức đặt ra cho chúng ta. Chúng ta phải vượt qua khó khăn và đương đầu với chúng."

Trước biểu cảm như đang nhìn đứa ngốc của mọi người, giọng nói của tôi dần yếu đi, sửa lại vẻ mặt của mình:

"Được rồi, mọi người lấy lại tinh thần nào, chúng ta dựng bài nhảy lại, hoàn thành nó trong ngày hôm nay."

Nam sinh vừa rồi đứng lên trước: "Đàn chị, hay là gạch Trình Tư khỏi câu lạc bộ nhảy đi, những người lâm trận bỏ chạy đều không xứng đứng cùng chúng ta."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play