10
Khó trách có mỹ nhân trong lòng, từ đó quân vương cũng không còn tảo triều.
Chu Tại Kinh, mỹ nhân tóc dài định mệnh 1 của tôi.
Có lẽ hai chúng tôi trong ghế lô đã tạo ra tiếng động quá lớn, kinh động đến Lương Phức Oanh đang tìm tôi, cô gõ cửa, hỏi bên trong có người hay không.
Tôi bị dọa đến, lo lắng quá mức.
Chu Tại Kinh nghiến răng nghiến lợi ghé sát vào tai tôi, giọng khàn khàn: “Bé cưng, thả lỏng một chút.”
Tôi hoảng sợ chớp chớp mắt, đẩy anh ra, sau khi xác nhận Lương Phức Oanh đã rời đi liền sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Chu Tại Kinh đi phía sau tôi, cả người giống như một chú cún con bị rơi xuống nước, chật vật ấm ức, nhưng không thể trút giận được.
Tôi chỉ vào chỗ bên cạnh, để anh qua ngồi đó, mí mắt Chu Tại Kinh nhuộm một lớp mỏng màu đỏ, giọng điệu nghẹn ngào, “Muốn để anh trông mong nhìn vợ mình cùng tình địch ăn cơm có phải không?”
Đúng, cũng không đúng, tôi chỉ muốn để anh ngồi một bên nghỉ ngơi một chút, bớt bớt giận mà thôi.
Anh im lặng rũ mắt xuống, lướt qua tôi rồi ngồi vào chỗ đó, khoanh tay lại vùi đầu vào trong khuỷu tay.
Má ơi, dễ thương quá!
Này thì làm sao tôi có thể rời khỏi hắn đây.
Tôi mím môi, quay người tìm Lương Phức Oanh, cô đang ngồi trên ghế trông rất nghiêm trang và quý phái, nhưng khi tôi giải thích với cô rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đến muộn, ánh mắt cô hàm ý không rõ mà đảo qua tôi.
“Tôn du giả du?”
(*尊滴假嘟 là một meme đồng âm rất phổ biến trên Internet TQ, có nghĩ là có thật không)
Còn rất trào lưu nha đại tiểu thư.
Tôi vừa nhếch khóe miệng lên, còn muốn gật đầu thì nghe được giọng nói không lớn không nhỏ của Chu Tại Kinh đang ngồi cách đó không xa nói, “Miệng người ta đều bị đòi hôn đến rách, em còn ở đó tôn du giả du.”
Anh vừa dứt lời, tôi liền gật đầu, bắt gặp ánh mắt dò xét của Lương Phức Oanh, nhất thời chột dạ, tôi cầm ly rượu vang đỏ bên canh lên uống một ngụm.
“Trần tiên sinh, sao miệng của anh lại bị trầy rồi?”
Chu Tại Kinh: “Tôi hôn tôi hôn tôi hôn, làm sao vậy? Hâm mộ, ghen tị, căm ghét?”
Tôi trầm mặc, đinh tai nhức óc.
Lương Phức Oanh nhíu mày đứng dậy, bị âm thanh đột ngột vang lên này làm cho phiền lòng, không khỏi đi theo âm thanh để tìm.
Tôi bay nhanh đứng dậy ngăn cản trước mặt cô, vừa định cho Chu Tại Kinh một ánh mắt, cô đã giơ tay đẩy tôi ra không chút do dự, lập tức đi đến trước mặt Chu Tại Kinh.
Lương Phức Oanh khoanh tay nhìn anh, kiêu căng hất cằm, “Ơ, đây không phải người quen cũ của tôi sao, Chu Tại Kinh, sao cái miệng nhỏ của anh lại cứ phun ra như vừa xịt thuốc bơm đuýt vậy.”
Nói tiếng Quảng Đông, tôi nghe không hiểu lắm, nhưng sắc mặt Chu Tại Kinh rõ ràng tối sầm lại, anh hừ một tiếng rồi đứng dậy, “Uống chút nước tiểu ngựa là cô tâm cao khí ngạo, cướp vợ của tôi là cô sống chết khó lường.”
Tôi: ??? Chu Tại Kinh học lại lời mắng chửi người của tôi đó à?”
Lương Phức Oanh há mồm còn muốn cãi nhau với anh, đột nhiên hai mắt sáng lên, hướng ra phía sau Chu Tại Kinh kêu lên, “Daddy!”
Tôi theo ánh mắt cô nhìn qua, đôi mắt chợt cứng đờ, ở phía sau anh, tôi nhìn thấy ông lớn giới Bắc Kinh và ông lớn giới Hồng Kông.
Chu Tại Kinh vốn muốn gật đầu đồng ý, nhưng bắt gặp ánh mắt tôi, không khỏi quay người nhìn xem, sắc mặt thoáng chốc từ xanh mét chuyển sang tái nhợt cùng xấu hổ.
Tôi bước về phía anh, muốn lặng lẽ thì thầm với anh để an ủi anh một chút, nhưng tôi còn chưa kịp bước tới, Lương Phức Oanh đã nắm chặt tay tôi, kéo cổ tay tôi đi về phía daddy cô.
“Daddy, đây là ý trung nhân mà con nói với người, Trần Thiếu Diễn.”
“Ồ? Đây là tiểu tử nghèo con nói sao?”
“Daddy, anh ấy không phải tiểu tử nghèo, anh ấy rất lợi hại và dịu dàng, đối với con cũng rất tốt, con mặc kệ, con chỉ muốn gả cho anh ấy!”
Tôi căn bản không thể nói được một lời nào, trên cánh tay đột nhiên truyền đến một trọng lực, Chu Tại Kinh tức giận kéo tôi ra khỏi người Lương Phức Oanh, nói với ba anh, “Ba, đây là người con thích, con muốn cùng hắn ở bên nhau.”