Không ai biết rằng thái tử gia Bắc Kinh, Chu Tại Kinh thực ra là một người mắc bệnh khiếm thính.
Mỗi lần hôn tôi, anh đều cố tình tháo máy trợ thính ra, nhìn tôi vội vàng ra hiệu cho anh dừng lại.
Nhưng lần nào cũng vô ích, anh chỉ hôn ngày càng mãnh liệt hơn.
Tôi tức giận, “Anh, anh, anh, anh có thể nghe tôi nói được không?”
Anh từ từ đeo máy trợ thính vào, “Nghe.”
1.
Tôi xuyên thư, xuyên vào trong một cuốn sách truy thê hỏa táng tràng.
Trở thành trợ lý sinh hoạt của thái tử gia Bắc Kinh, kiêm luôn “người vợ” mà anh muốn theo đuổi.
Nhưng tôi còn không quan tâm đến cuộc gọi của thái tử gia, điều tôi thích là làm một boymom dịu dàng chu đáo 1, không phải bị kéo vào chỗ chết, nhìn qua là một trai thẳng không hề cong một chút nào hết.
Tệ nhất chính là, mỗi ngày tôi đều bị bắt phải đi theo cốt truyện, rụt rè đối diện với Chu Tại Kinh, ánh mắt thâm tình như đại dương thứ tám có thể nhấn chìm người ta.
Ban ngày vì anh rửa tay nấu súp, tối đến cùng anh thức khuya tăng ca xã giao với ông chủ lớn.
Chỉ là vẫn bị anh nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng và châm chọc.
Khí phát tài.
Anh còn nghĩ rằng tôi yêu thầm anh sao? Đừng mơ. Tôi thà có tình cảm với cún cũng không yêu thầm anh.
2.
Liên tục nấu ăn cho anh chàng kén ăn Chu Tại Kinh này được nửa tháng, tôi bắt đầu ghét việc vào bếp.
Có một bữa cơm cũng kén cá chọn canh, rau mùi không ăn, hành lá không ăn, rau cần không ăn, thịt mỡ cũng không ăn.
Tôi rũ mi cúi đầu, nhìn anh cau mày nhận xét về mùi vị đồ ăn hôm nay, tôi không khỏi siết chặt nắm tay, hận mình không thể lập tức biến thành đội bay siêu đẳng, trực tiếp bay ra khỏi công ty, rời xa Chu Tại Kinh.
Ngoài ra, tôi còn phải chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của anh, giúp anh chọn lựa đồ dùng trong nhà.
Chiếc giường trong phòng ngủ chính của anh là tôi chọn, giường đôi, đảm bảo cho anh sau này ngủ cùng ai cũng đều thoải mái dễ chịu, ba ngày ba đêm cũng không sập.
Bao gồm cả những bộ âu phục anh mặc khi mở họp hay tham dự tiệc tối, đều do tôi cẩn thận lựa chọn dựa trên phong cách của người đàn ông thời thượng và thành đạt sẽ mặc.
Nhưng liên tục quay cuồng như con quay suốt một tháng, tôi không thể chịu đựng được nữa.
Tôi thầm phàn nàn, “Để tôi phục vụ là anh tâm cao khí ngạo*, làm tôi không có kỳ nghỉ là anh sống chết khó lường.”
(*Tâm cao khí ngạo “心髙氣傲”: Tính khí kiêu ngạo, thái độ ngạo mạn tự cho mình là nhất.)
Nhưng không đợi tôi kịp oán giận vài câu, Chu Tại Kinh, cái tên tư bản độc ác này lại xách theo tôi đến tham dự một buổi tiệc rượu do giới thượng lưu tổ chức.
Lý do là vì tôi biết bí mật lớn nhất của anh, phải giúp anh ngăn không để có thêm người nào biết về bí mật này.
Nhưng thực ra thì tôi cũng không thực sự muốn biết về bí mật này đâu.
Nếu không phải lúc đó tôi cần đưa cho anh một bản hợp đồng khẩn cấp, thấy anh vẫn đang ngơ ngác, gọi cũng không có phản ứng, thì đã không đưa đầu đến gần anh, chứng kiến anh vén mái tóc dài lên và đeo máy trợ thính vào.
Phải nói rằng, nếu Chu Tại Kinh là gay thì chắc chắn phải là một mỹ nhân tóc dài 1.
Đáng tiếc hiện tại xem ra, anh chỉ là một thẳng nam sắt thép, bên người oanh oanh yến yến không bao giờ thiếu.