8
“Trần tiên sinh? Are you ok?”
Lương Phức Oanh mờ mịt nhìn tôi, còn đưa tay vẫy vẫy trước mắt tôi.
Tôi lập tức định thần lại, hơi mỉm cười nhìn đối tượng liên hôn của Chu Tại Kinh đang ở trước mắt, “Lương tiểu thư, tôi sẽ lập tức rời khỏi Chu Tại Kinh, cô không cần lo lắng.”
Cô xua tay, dùng tiếng Trung không chuẩn cùng tôi nói, “Không không không, tôi không vừa ý hắn, tôi vừa ý anh.”
Tôi ngạc nhiên nhìn lên, đối diện với ánh mắt si ngốc của cô, cả người như bị sét đánh, cuốn sách này là vì sự xuất hiện của tôi mà xảy ra bug sao?
“Đợi đã, đây mới là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô sao lại vừa ý tôi chứ?”
Cô bị một lời này dọa, sợ đến mức nói chuyện với tôi đều khó khăn.
Lương Phức Oanh thẹn thùng cười khẽ, nói rằng năm đầu khi cô đi theo cha đến đại lục để tham gia tiệc tối của Chu thị thì gặp tôi, lúc đó tôi tri kỷ khoác cho cô một chiếc áo khoác âu phục, lập tức xoa dịu trái tim vốn dĩ bất an của cô.
Còn có chuyện này, tôi đã hoàn toàn quên mất, khi đó tôi đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy một cô gái mặc đồ mỏng manh đang đứng đó, xuất phát từ lòng tốt tôi đã lấy áo khoác vốn mang cho Chu Tại Kinh đưa cho cô.
Cũng chính chuyện này đã khiến tôi bị Chu Tại Kinh chế giễu một phen, nói tôi vô dụng, thậm chí một cái quần áo cũng không lấy được, đầu óc cũng không thể suy nghĩ lung tung.
Lông mày tôi nhảy dựng, ngập ngừng hỏi, “Cho nên hôm nay cô tìm tôi ra đây không phải vì muốn yêu cầu tôi rời khỏi Chu Tại Kinh.”
Lương Phức Oanh lắc đầu, “Không, tôi muốn anh rời khỏi Chu Tại Kinh, cùng tôi về Cảng Thành.”
Mí mắt phải tôi giật liên hồi, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, vội vàng đứng dậy, nói với cô tôi đi toilet một chuyến.
Còn chưa kịp tiến vào toilet, tôi đã bị người chặn lại mang vào trong một gian ghế lô trống không, một mùi hương quen thuộc bao trùm lấy tôi, Chu Tại Kinh ôm tôi lại từ phía sau, tựa cằm lên vai tôi.
Tim tôi nhảy lên bình bịch, căng thẳng đến không chịu nổi, sợ anh sẽ làm ra gì đó với tôi, nhưng cũng có chút khao khát về điều đó một cách khó hiểu.
Ai ngờ một giọt nước mắt ướt át đột nhiên chạm vào da thịt tôi, tôi chợt cảm thấy áy náy, giọng nói anh nghẹn ngào, ngữ khí ướt át, mang theo chút tủi thân.
“Hai người các cậu nói gì tôi đều nghe được, cậu thực sự muốn rời xa tôi có phải không? Trước kia, bây giờ cũng như vậy, đó giờ đều chỉ là tôi một bên tình nguyện có phải không?"
Má ơi.
Tại sao lại như vậy.
Chu Tại Kinh đây là đang yêu sao?
“Tôi đối với cậu còn chưa đủ tốt sao? Cậu mắng tôi tôi chưa bao giờ cãi lại, cậu không vui tôi liền dỗ cậu, quần áo tôi giúp cậu mặc, răng tôi giúp cậu đánh mặt tôi giúp cậu rửa, cậu muốn ăn cái gì muốn mua cái gì tôi không nói hai lời liền chuyển tiền cho cậu, cậu muốn mẹ nam mỗi ngày tôi đều nỗ lực tập thể hình.”
“Rốt cuộc tôi còn có chỗ nào làm không tốt, cậu nói đi tôi nhất định sẽ sửa lại, làm cho đến khi cậu cảm thấy vừa lòng mới thôi.”
Chết tiệt, tôi thật khốn nạn.
Ngay cả khi thức dậy vào lúc nửa đêm, tôi cũng phải nói một câu rất xin lỗi với Chu Tại Kinh.
Trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi và chua chát, tôi tất nhiên biết anh tốt, nhưng tôi lại bị mắc kẹt bởi cốt truyện trong sách, sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ rơi vào hoàn cảnh chật vật và nghèo túng.
Nhưng bây giờ tôi có thể tin chắc rằng, bạn trai cún con não yêu đương của tôi tuyệt đối sẽ không để tôi biến thành như vậy.
Tôi quay người, khẽ thở dài, giơ tay lau nước mắt rơi trên khóe mắt anh, dỗ dành anh, “Sao em có thể rời xa anh được, em yêu anh nhất nhất nhất, Chu Tại Kinh.”
Ai mà biết, tôi thốt ra những lời này xong, nước mắt trong khóe mắt anh càng đậm hơn, giống như một cơn mưa to dữ dội, ẩm ướt trong ánh mắt là tình yêu anh đối với tôi.
“Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em còn chưa nói yêu anh, em cũng không có thừa nhận anh là bạn trai em, hu hu.”
Ặc, trời ơi, đúng là quả báo mà.
Tôi đắm chìm trong sách, vẫn luôn lầm tưởng mình thành chim hoàng yến của anh, nhưng trên thực tế thì tôi cùng anh đã sớm có một mối quan hệ yêu đương bình đẳng rồi.
Chỉ có thể trách tôi quá mức chậm chạp.
9
Đúng lúc này Lương Phức Oanh đến tìm tôi, cô đơn giản miêu tả một chút về ngoại hình của tôi cho phục vụ, hỏi phục vụ có nhìn thấy tôi hay không.
Đột nhiên nhận ra, thời gian tôi đi toilet quá lâu, để người khác ở đó cũng không lịch sự.
Tôi vội lau nước mắt cho Chu Tại Kinh, dịu giọng dỗ dành anh, “Em đi ăn cơm với Lương tiểu thư trước.”
Chu Tại Kinh cau mày, đẩy tôi vào cửa, một tay giữ đầu tôi, đề phòng tôi va vào ván cửa.
Cách một cánh cửa, anh tháo máy trợ thính xuống.
Không ai biết thái tử gia Bắc Kinh, Chu Tại Kinh thực ra là người mắc bệnh khiếm thính.
Mỗi lần anh hôn tôi, đều cố tình tháo máy trợ thính xuống, nhìn tôi vội vàng ra hiệu cho anh dừng lại.
Nhưng mà lần nào cũng vô ích, anh chỉ hôn ngày càng mãnh liệt hơn.
Bây giờ, hơi thở anh ùn ùn kéo đến quét về phía tôi.
Tôi bị hôn đến mức thiếu oxy, vội vàng ra hiệu cho anh, anh nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, trìu mến.
Người khóc không phải nên là tôi sao?
Tôi mơ hồ nghĩ.
Không quan tâm đến những điều này nữa, lập tức tỉnh táo.
Tôi tức giận, “Anh, anh, anh, anh có thể nghe em nói được không?”
Anh từ từ đeo máy trợ thính vào, “Nghe.”
Đây là thái độ lắng nghe sao?
Để trừng phạt anh, khi anh lại hôn lần nữa, tôi quay đầu tránh đi, một tay anh nắm chặt cằm tôi, chậm rãi cúi người áp lại gần tôi, “Em nói đi, anh đang nghe đây.”
Quyến rũ tôi đến như vậy, không muốn sống nữa!
“Không hôn nữa, em phải đi rồi.”
“Hôn thêm năm phút nữa, được không? Xin em hãy xem xét anh.”
Lại là giọng điệu làm nũng, thật sự không thể chịu nổi…
đọc nhiều hơn trên fb Góc Nhỏ Của Yyeon nheee