[Zhihu] Người Yêu Mắc Bệnh Khiếm Thính

Chương 3


3 tuần


5

Trong chiếc xe chật hẹp và đóng kín, tôi kiên cường cùng anh giằng co.

Nói với anh vô số lần rằng tôi sẽ không nói ra bí mật, nhưng bất luận ra sao anh vẫn muốn tiếp tục trói buộc tôi ở bên cạnh.

Nhìn anh quyết giữ ý kiến của mình, tôi thực sự muốn phát điên, thậm chí muốn nhảy ra khỏi sách và lôi tác giả xách đến đánh một trận.

Đây là giả thiết gì vậy hả? Tôi quả thật muốn âm u mà bò luôn rồi!

“Đau đau đau, anh có thể nhẹ nhàng một chút được không?”

Tôi bị anh không chút thương hoa tiếc ngọc mà ném xuống giường cứng.

Tôi trong cơn tức giận, nổi giận một chút.

Người làm công không có tôn nghiêm, tôi là một Thomas quay quanh, từ nằm trên giường đưa lưng về phía anh đến tùy tiện nằm thẳng trên giường, sau đó ngồi dậy với khuôn mặt đỏ bừng.

Tôi vắt hết óc muốn mắng anh, nhưng suy nghĩ nửa ngày vẫn chưa tìm được câu thích hợp, sợ mắng tàn nhẫn anh trả thù tôi, nhưng cũng sợ mắng nhẹ nhàng khiến trong lòng mình cảm thấy khó chịu, chỉ có thể hung ác nói: “Anh là cái đồ thẳng nam chết tiệt!”

Chu Tại Kinh nghiêng người đến gần tôi, đôi tay chống ở hai bên tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, khiến nó hơi nhột nhột.

“Cậu không phải?”

Anh lặng lẽ hỏi lại tôi.

Tôi đương nhiên không phải, nhưng tôi lười tranh cãi với anh.

Cơ thể vốn đã đứng thẳng lại bị cản trở bởi sự tiếp cận của anh, tôi chỉ đơn giản nằm ngửa ra phía sau, nhắm mắt lại giả chết, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhiều lần đảm bảo với anh.

“Anh tin tôi đi, Thái Tử gia, tôi tuyệt đối giữ kín như bưng, bí mật này tuyệt đối chỉ có trời biết, đất biết, anh biết và tôi biết.”

Nhưng Chu Tại Kinh từng bước một đến gần tôi, một khuôn mặt đẹp trai tinh xảo không ngừng phóng đại trước mắt tôi, sau đó lạnh lùng thốt ra lời tàn nhẫn, “Tôi cảm thấy để cậu ở bên cạnh tôi là an toàn nhất.”

Uống đi, không tin thì thôi, uống đi, khi nào thì hỏa táng tràng.

Bản thân thật sự không thể nhịn được nữa, siết chặt nắm tay.

Chu Tại Kinh mỹ danh nói rằng muốn đích thân coi chừng tôi, cánh tay dài duỗi ra, đặt tôi lên trên đệm rồi cuộn lại thành một cái bánh chưng, sau đó dựa vào người anh.

Lưng tôi bất thình lình áp vào ngực anh qua một lớp chăn mỏng, tôi vội giãy giụa, tay chân tôi cố duỗi ra khỏi chăn, nhưng lại bị anh ôm chặt trong lòng.

Bệnh thần kinh.

Tất cả đều tại anh, tôi thậm chí còn chưa kịp trải nghiệm qua khách sạn suối nước nóng đã đặt hôm nay, cả người mẹ nam mà tôi tâm niệm.

“Mẹ nam? Cái gì mẹ nam?”

Chu Tại Kinh lật tôi lại, hai người đối mặt nhìn nhau, anh nghi hoặc nhìn tôi chằm chằm.

Giọng tôi nghẹn ngào, “Tất cả là lỗi của anh, tình yêu của tôi mất rồi.”

Chu Tại Kinh cau mày, một lời khó nói hết nhìn tôi, “Cùng lắm thì, tôi bồi thường cho cậu.”

Tôi mở to mắt lên sợ hãi, gầm lên giận dữ, “Cút đi!! Tôi muốn mẹ nam chứ không cần một con cún như anh!!”

Tôi thực sự dũng cảm, vậy mà lại dám mắng cả sếp cũ.

Nhưng tôi nghĩ đến việc vừa mất đi tình yêu của đời mình, trong lòng đã đau đến không chịu nổi.

Không đơi tôi kịp phản ứng thì anh đã trải chăn ra, bắt lấy tay tôi đặt lên trên cơ bụng của anh rồi một đường di chuyển lên phía trên.

Tai hơi đỏ lên, nhưng giọng nói lại lạnh lùng và cứng rắn, “Như vậy có đủ không?”

Tôi kêu lên, “Chưa đủ, sờ sờ, nắn nắn, chôn chôn mới được.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play