[Zhihu] Người Yêu Mắc Bệnh Khiếm Thính

Chương 2


3 tuần


3

Tôi tận tâm với bổn phận chắn rượu cho anh, thầm nghĩ, công việc trợ lý sinh hoạt của tôi có phải quá rộng rồi hay không? Tôi cần được tăng lương.

Uống rượu đến say, tôi bắt đầu phát điên vì rượu, trong lúc sếp đang dùng bữa thì tôi dùng tay nặng nề xoay mặt bàn pha lê cất cánh, cực kỳ giống với vòng quay may mắn ở siêu thị trong những ngày lễ tết.

Chiếc đũa của Chu Tại Kinh giơ lên hồi lâu vẫn chưa rơi xuống, tôi chậm chạp nhìn qua, ánh mắt bị thu hút bởi sườn mặt lạnh lùng và diễm lệ của anh.

“Muốn… hôn…” Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh lẩm bẩm nói.

Chu Tại Kinh cau mày, dường như không nghe rõ những gì tôi nói nên đến gần rồi hỏi, “Làm sao vậy?”

Tôi lười phản ứng đến anh, lớn lên đẹp thì sao chứ?

Còn không phải là một tên tra nam, đợi chút nữa tôi sẽ giục anh tăng tiền lương, sau đó đi gay bar, tình cờ gặp một đoạn tình yêu romantic.

Càng nghĩ càng vui vẻ, tôi không nhịn được cười ra tiếng, nhưng đột nhiên có một bàn tay to lớn che miệng tôi lại.

Tôi tức giận, nghĩ đến tương lai tôi phải đi theo cốt truyện và bị Chu Tại Kinh ngược, tôi đã phiền! Phiền! Phiền!

Khí huyết sôi lên, tôi hung hăng cắn anh một cái, anh rít lên một tiếng rồi buông tay.

Nhưng nghĩ đến việc mình vẫn chưa nhận được lương, tôi lại lập tức ăn nói khép nép xin lỗi anh.

Sau sự năn nỉ ỉ ôi, lì lợm la liếm của tôi, Chu Tại Kinh cuối cùng cũng đã phát gấp đôi tiền lương.

Vừa nhận được lương, tôi lập tức nộp đơn xin từ chức và rời đi.

Từ chối làm túi trút giận, bắt đầu từ tôi!

4.

Vào ngày thứ hai, tôi đúng giờ nộp đơn xin từ chức cho Chu Tại Kinh, hai giờ chiều lên máy bay đi từ Kinh thị đến Hải Thành.

Bầu trời ở Hải Thành trong xanh, cây cối sum suê, ngay cả không khí cũng thoang thoảng mùi thơm.

Nói chung, không đi làm là điều sung sướng nhất!

Buổi tối, tôi bước vào một quán gay bar nổi tiếng, gọi một ly Whiskey rồi ngồi ở trước quầy bar, vừa nhấp một ngụm, đầu lưỡi lập tức cảm nhận được vị chát, tôi không khỏi thè lưỡi và bị một bartender đẹp trai cười nhạo.

Tôi giữ đầu lưỡi đang se lại của mình một hơi uống cạn ly Whiskey, một chàng trai đến gần bên cạnh, diện mạo thanh tú và nhỏ nhắn, dáng người có phần gầy yếu, vừa nhìn liền biết không phải mẫu người của tôi.

“Xin lỗi, chúng ta xung đột số* rồi.”

(*Số xung đột nghĩa là những người đồng tính nam được chia thành số 1, số 0 hoặc bất cứ thứ gì. Nếu cả hai người yêu nhau đều là số thuần 1 hoặc số thuần 0 thì gọi là số xung đột. Ở đây mình đảo lại cho xuôi tí nha)

Tôi nhướng mày tiếc nuối, thẳng thắng cự tuyệt.

Chàng trai xinh đẹp chớp mắt nhìn tôi kinh ngạc, dường như không thể ngờ đến tôi lại là người nằm dưới.

Tôi bật cười, chỉ là vì lười biếng.

Từ chối một cái, tôi cụp mắt xuống, cái cổ trắng nõn thon thả hơi cong, chợt khóe mắt thoáng nhìn thấy một boymom đang thèm muốn tôi.

Nhìn chiếc áo sơ mi màu xanh của hắn đang căng ra vì cơ ngực, tôi biết tình yêu của mình đêm nay đã đến.

Tôi cầm ly rượu rỗng lên cùng hắn nhìn nhau từ xa, đầu lưỡi liếm môi dưới, nhếch môi cười nhạt.

Hắn cầm ly lên, dùng một tay cởi bỏ một cúc áo sơ mi xanh rồi đi về phía tôi, bartender gần đó nói với tôi, “Mojito của hắn ngọt hơn cậu.”

“Thật không?”

Tôi nhìn nam nhân đang đi về phía mình với vẻ hứng thú.

Nhưng đúng lúc tôi đang nhón chân mong chờ, chuẩn bị nhận lấy ly rượu hắn đưa, tay còn chưa kịp chạm vào thành ly thì rượu đã bị người khác lấy đi và uống sạch.

“Có tật xấu đi?” Tôi chợt tức giận, nhướng mi lên xem ai đã phá hoại tình yêu của mình.

Kết quả là vừa nhìn thấy, cơn tức giận của tôi lập tức biến mất, cũng không rảnh không quan tâm đến những gì vừa xảy ra, “Hai người họ có phải vừa hôn gián tiếp không?”

Nghĩ đến đây liền lập tức rời khỏi tầm mắt u ám và lạnh lẽo của Chu Tại Kinh, cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy, nhanh chóng bỏ chạy

Tôi đứng dậy đi vòng qua Chu Tại Kinh, mặt không chút biểu cảm đi về phía cửa, sống lưng thẳng tắp ngay ngắn, nhưng thật ra trong lòng đang cảm thấy rất áy náy.

“Định chạy đi đâu, trợ lý Trần.”

Chu Tại Kinh ở phía sau tôi mờ nhạt lên tiếng.

Tôi nở một nụ cười đúng quy cách trả lời, “Cửa lớn ở đâu tôi sẽ chạy đến đó.”

Nói xong, tôi không ngừng bước nhanh ra cửa, nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị Chu Tại Kinh vòng tay ôm eo nhét vào trong xe.

Tôi biết anh sẽ tìm được tôi, suy cho cùng thì người cầm quyền như anh sẽ không bao giờ để người có khả năng uy hiếp đến mình rời khỏi tầm mắt, nhưng không ngờ tới anh lại có thể tìm ra nhanh như vậy.

Là tôi dự đoán sơ suất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play