[BL NOVEL] NHÂN VẬT PHẢN DIỆN MANG THAI ĐỨA CON CỦA ALPHA

CHAP 6

Khi gần xong bữa trưa, Eun Yul muộn màng dọn bàn. "Sao chỉ có ở đó là có trứng cuộn vậy." Một người còn lại là khách quen, bất mãn, Eun Yul liền ăn hết miếng trứng cuộn trong một lần để ông ta ganh tị. Miếng trứng cuộn lớn gấp ba lần bình thường, nhét đầy một miệng nhưng nhanh chóng được nghiền ra. Nó mịn và thơm nhưng có vị ngọt nhè nhẹ. "Cái này chỉ có cháu trai của bà mới được ăn thôi ạ." Nuốt những thứ cho vào miệng, Eun Yul tự hào nói. Thấy cậu lại ăn trứng cuộn, người khách quen bỏ cuộc và ăn kim chi. "Được rồi, vậy thì hạnh phúc rồi." Bước vào cuộc đời này, được sống cùng bà và Ha Neul chính là niềm hạnh phúc của Eun Yul. Cậu hiểu rằng không cần sống hoành tráng, chỉ cần bình bình như thế này, cũng đủ lắp đầy trái tim rồi. 'Nhập vào nhân vật phản diện, mọi thứ tiêu tùng, rồi còn mang thai, nhưng đã làm rất tốt khi không tuyệt vọng.' Hào hứng mở nắp chén cơm, Eun Yul nhìn vào món canh giải rượu thơm ngon. Món canh giải rượu thương hiệu bà Im Bong Soon. Đưa muỗng nếm thử vị canh, Eun Yul dừng lại. Ngẫm xem vị nước canh vừa ăn, cậu ăn thêm một muỗng nữa. Rồi vị đúng như cậu nghĩ, cậu đột nhiên quay đầu lại. "Thật quá đáng!" "Cái thằng ăn ống khói xe lửa sống hả. Sao cứ làm ầm ĩ lên vậy." "Nước dùng!" Môi Im Bong Soon mấp máy chửi to. Tiếng động lớn từ đâu vang lên, người khách quen đang ăn chăm chú dõi theo. Hôm nay lại cãi nhau vì chuyện gì đây. "Cái gì." "Bà nói không dùng nước dùng của con mà. Nói đứa con nít thì biết gì, bởi vậy mà phớt lờ con." Có câu 'Chó nghe thơ 3 năm cũng biết làm thơ', làm việc trong quán ăn nên việc nấu ăn cũng tiến bộ. Bây giờ cậu đã đến cái mức có thể đun sôi nước dùng trước, nêm nếm cho canh giải rượu ngon rồi, nhưng những lúc như thế, Im Bong Soon đều khịt mũi. "Nói con làm sao theo được chuyên gia 50 năm, rồi nói nước dùng của con tanh mùi sữa, còn nói có cho DeokGu (tên con chó) nó cũng không thèm ăn mà." Vì uất ức, Eun Yul lấy muỗng giã bang bang xuống bát canh giải rượu. Không phải món canh giải rượu của Im Bong Soon không ngon. Mở tương đậu nành ra có mùi và đậm vị rồi nhưng mà cuối cùng không được sạch sẽ nên nó nhớp nháp. Biết nó ra hậu vị trong nước dùng, Eun Yul đã mấy lần đưa thử nước dùng mình nấu ra, nhưng lần nào cũng bị từ chối. "Hôm nay không có thời gian nấu nước dùng nên mới lấy của con. Trong bếp bà, ném cái này cái kia vào nấu lên, thì bà lấy dùng một chút chứ gì mà hét lên dữ vậy." Eun Yul với khuôn mặt đỏ bừng, hét lên càng khiến Im Bong Soon nổi giận hơn. "Không... nhưng mà bà đã nói của con không ngon mà." "Cả đời cong lưng nấu ăn rồi, giờ sáng ra mở mắt không nổi thì tính làm sao. Con thử làm việc suốt 50 năm đi. Thử phải bưng mấy cái bát nặng trịch đó hàng chục, hàng trăm lần mỗi ngày để cố sống đi." "Bà dùng nước dùng của con thì tốt thôi. Vậy con nấu mỗi ngày nhé?" Eun Yul sợ hãi, lén nhìn rồi nói, Im Bong Soon hét lên cậu muốn làm gì thì làm. Hai bà cháu cãi nhau mà không quan tâm tới tình hình khách hàng luôn. Người thắng là bà Im Bong Soon, quay lưng lại với Eun Yul, bà mỉm cười ý đắc thắng. "Đâu phải đâu ta... oan ức thì oan ức đó, mà cái tình huống sai sai này là sao ta." Eun Yul ủ rũ, lầm bầm rồi lại ăn canh tiếp. Dù vậy, cái hậu vị rõ ràng khác hẳn với trước đây, cậu bật cười như chưa từng buồn lòng vậy. "Quả nhiên nước dùng là sự kết hợp nhiều thứ mà." Phá hết mấy thứ tốt đẹp mà làm gì. Cãi nhau chết cả mùi vị nhưng phải mang lại cái hương vị tuyệt nhất với tỷ lệ thích hợp chứ. Bắt đầu từ cuộc sống khó khăn như này, tổng hợp thành bí quyết đỉnh cao của cậu. Eun Yul bắt đầu ăn cơm thì Im Bong Soon lấy ra thứ gì đó và ném đi. Ngay lúc Eun Yul đang ăn kim chi củ cải, cậu nhanh chóng bắt lấy vì sợ bay vào bát canh. Nhìn thì như phong bì giấy bình thường. Cái phong bì khi mà có thư tới. "Cái gì đây ạ?" "Không phải thứ bỏ vô canh nấu đâu, tự mà nhìn đi." Im Bong Soon loạng choạng đi đến ngồi xuống ghế, Eun Yul nhìn tới nhìn lui chiếc phong bì. Rồi phát hiện cái tên viết ở góc. "Han Cheol Seung?" Ngay lập tức không nhớ ra được là ai, nhưng rồi cậu giật nảy mình khi nhớ ra cuộc nói chuyện cách đó không lâu. 'Là ông lão đến đây cùng Kang Ha Jun mà.' Gọi người khác là ông, là bà, nhưng duy nhất một người cậu gọi là ông lão. Dù không thường xuyên đến, nhưng đều đặn nghe mọi người gọi là ông lão nên không biết từ lúc nào, Eun Yul cũng đã gọi như vậy. "Đem đến đi." "Đi đâu?" "Đâu nữa, chỗ ông già đó." Bà Im Bong Soon ghi chép, rồi đưa ra tờ ghi chú có ghi địa chỉ. Cậu cau mày khi thấy địa chỉ bắt đầu bằng Seoul (Người Hàn viết địa chỉ sẽ ngược lại với mình, họ viết đơn vị lớn nhất rồi từ từ tới đơn vị nhỏ nhất. Ví dụ: Tp.Seoul, Q.Kangnam, P.Cheongdamdong, Đường..., Tòa nhà..., số nhà....). Sao cứ phải là Seoul chứ. Eun Yul đã úp mở rằng cả đời không bao giờ đặt chân tới Seoul. "Nhưng sao là con đi?" "Hôm nay trong khi nấu canh, đầu gối bà bị đau rồi." "À... đầu gối." Cũng phải, lên tận Seoul không phải chuyện dễ với bà. Eun Yul nhanh chóng hiểu ra, gật đầu, lắc lắc phong bì. Bên trong đựng cái gì đó nên phát ra tiếng. "Cái này là gì vậy ạ?" "Mở ra là chết đó." Vậy thì đừng có sai vặt chứ. Eun Yul càu nhàu rồi cất phong bì vào trong người. Bị nhàu nát cũng không phải trách nhiệm của cậu. 'Tự nhiên lại đi Seoul...' Seoul. Là nơi chứa đựng cuộc đời lúc phản diện của Eun Yul... Chắc không có chuyện gì đâu. ***** "Ngài Nghị viên hôm nay không có ở đây ạ." "Vậy chuyển cái này giúp tôi được không ạ?" Người phụ tá phát hiện cái tên được viết trên thư nên gật đầu nhận lấy. "Tôi báo với Nghị viên là ai đưa thư được ạ?" "Là Im Bong Soon ạ." Trong khoảnh khắc, người đàn ông khựng lại, mím môi rồi quay đầu đi. Xong việc rồi cũng không chào hỏi mà đi luôn, Eun Yul vẫn cúi đầu. "Vậy chào anh." Xong việc của mình rồi, không cần thiết phải ở lại nên Eun Yul quay về. Căng thẳng vì phải lên Seoul nhưng lại không có chuyện gì cả. 'Cũng phải, Seoul rộng biết bao nhiêu...' Thật vô ích khi bắt xe buýt rồi đi tàu điện ngầm 2 tiếng, nhưng quan trọng là không có chuyện gì xảy ra cả. 'Sống bình thường là tuyệt nhất.' Dù lâu lâu thèm ăn Pizza, nhưng món Hàn của bà vẫn là nhất, còn được cằn nhằn, có ai đó nói chuyện để không thấy cô đơn thật tốt. Với lại còn có Ha Neul ôm chặt trong lòng thì còn mong chờ ở đây gì nữa. "Xin chờ một lát ạ." Ra đến bên ngoài, Eun Yul chưa đi bộ được bao xa thì đã bị người phụ tá giữ lại. Nhìn như không có thời gian để đặt phong bì mà cậu đưa trong tay xuống luôn. "Sao vậy ạ? Cái đó không phải thứ gì kì lạ đâu... Người tên Im Bong Soon và ông lão quen biết nhau ạ. Quán tên là Canh giải rượu của Soonie ạ, ông ấy là khách quen của quán." Không biết có phải nghi ngờ nên giữ cậu lại không, Eun Yul hết mình giải thích. Người phụ tá có nghe hay không mà ngay khi hơi thở ổn định là hỏi ngay. "Seong Eun Yul-ssi phải không ạ?" "Vâng." "May quá không mất dấu cậu. Tôi đã nghĩ là sai..." "Gì ạ?" "...Ngài nghị viên nói, nếu Seong Eun Yul-ssi tới thì nói cậu đi tới nơi này để đưa thư ạ." Cậu hỏi là đã nghĩ sai gì mà không được nghe câu trả lời. Ngược lại người đàn ông còn đưa ra một tấm danh thiếp. "Bảo tôi đi ạ? Tôi chỉ giúp bà mình thôi mà..." Giờ sắp tới giờ ăn tối rồi, phải làm trước khi trễ hơn thôi. Dù có giải thích tình hình thì người đàn ông vẫn im lặng như thể mình đã nói hết những gì cần nói. "... Đây là đâu ạ?" Không còn cách nào khác, Eun Yul nhận lấy danh thiếp. Hall gì đấy? Giống như tên nhà hàng, ngoài địa chỉ và số liên lạc, không còn gì khác. "Ông lão muốn cùng ăn cơm ạ?" Thấy tiếc cho cậu vì ngày nào cũng ăn canh giải rượu à? Nhưng mà người đàn ông thay vì giải đáp thắc mắc của Eun Yul thì lại ngay trước mắt cậu, xé phong bì. Chính là phong bì mà Eun Yul đưa cho anh ta. Nhìn xem anh ta định làm gì, bàn tay to lớn lật phong bì lên, rồi một tấm thẻ màu đen rơi xuống lòng bàn tay. Trong lúc cậu đang nghĩ là thẻ tín dụng thì người phụ tá đưa nó ra. "Cậu đi đưa cái này là được ạ. ....Tôi xin phép." Người đàn ông tới cuối cùng vẫn chỉ nói những gì mình cần nói rồi biến mất. Còn lại một mình, Eun Yul thở dài. "Sao mấy người lại làm vậy với con." Bà Im Bong Soon, ông lão Han Cheol Seung. ***** Đứng ngay lối vào nơi cậu đã biết là nhà hàng, Eun Yul không nghĩ tới chuyện bước chân vào. Cố tình làm thế này để khiến cậu xấu hổ à. Thời gian qua cứ tưởng được ông lão yêu thương như con cháu, nhưng tất cả đều là lầm tưởng hết. "Không làm vậy thì không đời nào mình tới nơi như này." Nhìn thấy tiệc sân vườn đang tổ chức ngoài trời, Eun Yul chỉnh lại quần áo. Dù gọn gàng, sạch sẽ nhưng áo phông, quần jean cũ kĩ không thể so được với trang phục của những người đàn ông trong bữa tiệc. "Đằng đó, cậu đứng ngay lối vào làm gì vậy?" Eun Yul đang nghĩ có ý đồ khác hay không thì một người đàn ông nhìn như quản lí, tiến đến gần. Eun Yul liếc thấy người đó ra lệnh gì đó bằng tay cho những người khác. "Cậu có được mời không ạ?" "Mời ư? Cái đó không..." Nghĩ là nên cho họ xem tấm danh thiếp, Eun Yul tìm trong túi. Và rồi lấy được ngay tấm thẻ nhận được từ người phụ tá, nên trước tiên cậu cứ lấy ra cái đã. "Tấm danh thiếp tôi nhận được ở đây ạ. Người bảo tôi tới gặp là Nghị viên Han Cheol Seung..." "Đây là thiệp mời đó ạ." Người quản lí lấy đi tấm thẻ gắn chung với tấm danh thiếp. Không biết cái đó là thiệp mời, Eun Yul yên lặng đi theo người quản lí vào trong. "Rốt cuộc sao lại vậy." Trong tấm phong bì bà kêu đưa cho ông lão có một tấm thẻ. Tấm thẻ đó là thiệp mời vào cái khu vườn gì đó? Vào trong rồi nhưng Eun Yul vẫn không xóa bỏ được suy nghĩ kì lạ. Cảm nhận được những ánh nhìn xung quanh nhưng chỉ có vậy thôi. "Ở đây có quần áo đã chuẩn bị rồi ạ. Cậu vào trong phòng thử đồ thay đồ và đi ra là được ạ." Người quản lí chỉ bộ đồ trên người ma nơ canh. Eun Yul nhìn nó rồi hướng ánh nhìn về người quản lí. "Cái đó..." "Gọi tôi trưởng phòng Park là được ạ." "Vâng, trưởng phòng Park. Tại sao tôi lại phải thay đồ ạ?" "Là lời nhờ vả của Nghị viên ạ. Sự kiện bất ngờ nên cậu phải thay đồ ạ." Sự kiện bất ngờ... "Sao Nghị viên lại làm vậy ạ?" Từ bỏ cách gọi thân mật là ông lão, bắt đầu dùng từ Nghị viên, so với trước đây cảm giác có khoảng cách xa lạ. Eun Yul hỏi nhưng trưởng phòng Park không hiểu là ý gì, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play