Hyun Je Ha đang khoanh tay, ngồi trên sofa, người đàn ông bưng cà phê từ trong bếp đi ra. Rồi nhíu một bên mắt với Hyun Je Ha, như kiểu đã nghe họ nói về chuyện của anh ta hết rồi. Anh ta nháy mắt mong được giúp đỡ, Hyun Je Ha nhìn ly cà phê trước mặt. Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ máy nhưng không hấp dẫn cậu chút nào. Nhưng cỡ này cũng ổn để che đi mùi pheremone chấn động. "Người đàn ông đó được hạng 1 ở cuộc thi, cậu mới đưa về đây không phải sao?" "Thì đúng đó. Đúng nhưng mà..." Anh săn lùng cậu ta vì thấy cậu ta chiến thắng trong một cuộc thi trên tivi. Namgoong Hyuk còn đích thân đến đón cậu ta về, mà giờ có vẻ như không hài lòng lắm. "Vô vị. Từ đó giờ, là đồ ăn thì cái trứng chiên cũng phải ngon, mà với năng lực như thế này, sao tôi giao phó bếp cho cậu ta đây." Namgoong Hyuk càng đấm đá bôm bốp vào sofa, tiếng động trong nhà bếp càng ồn ào hơn. Một bên thì bất mãn, còn bên kia thì muốn chiếm lấy cái vị trí đầu bếp của nhà hàng truyền thống Hàn Quốc. Bị kẹt giữa họ, Hyun Je Ha thở dài. "Vừa phải thôi. Sắp khai trương rồi, nếu vì chuyện như thế này mà lùi lại thì phải làm sao. Rồi không biết chừng chú sẽ tức giận vì đã chuẩn bị tới tận bây giờ mà tiêu tùng hết?" Vậy thì từ đầu đừng có đem về đây. Giờ mấy chuyện cậu ta đang làm, học sinh cấp ba còn không làm. Namgoong Hyuk khịt mũi, phớt lờ. "Là tôi mở nó ra, cái ông già đó nói gì cũng kệ..." "Namgoong Hyuk." Hyun Je Ha gọi bằng giọng cảnh cáo. "Cậu nói là muốn ra khỏi cái giới này. Nói là không cho vay nặng lãi mà muốn làm doanh nghiệp đàng hoàng, quên hết rồi hả?" Vì để kinh doanh phát đạt ở Yangji, an ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).