Giản Dực tới A thành, trực tiếp đến cửa hàng tổng hợp mua cho Mai Truyền Kỳ tóc giả, kính râm, khẩu trang, sau đó lái xe đến Tổng cục dân chính: “Tôi sẽ không đi vào! Ở trong xe chờ cậu!”
“Được rồi!” Mai Truyền Kỳ dùng kính chiếu hậu soi soi, xác định đã chuẩn bị xong hết rồi mới xuống xe.
Cậu đi vào Tổng cục dân chính, nhìn khắp đại sảnh, khi thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi đợi trong góc liền đi tới, trêu đùa nói: “Tiểu thư, tôi có thể hẹn cô dùng cơm tối được không?”
Cố Quân Thanh nghe được âm thanh tán tỉnh trêu chọc, ngẩng đầu lên nhìn, thấy gương mặt cơ hồ bị che khuất, đầu tiên là ngẩn người, rất nhanh liền nhận ra người đến là ai, giương lên nụ cười xinh đẹp, đứng dậy kêu: “Kỳ ca!”
Mai Truyền Kỳ trêu nàng: “Thật tinh mắt! Anh đã bao thành như vậy mà em còn có thể nhận ra là anh nha?”
Cố Quân Thanh rất không thục nữ trợn mắt: “Có ai lại chạy đến Tổng cục dân chính để tán gái không hửm?”
Mai Truyền Kỳ cười ha ha!
Cố Quân Thanh mặt lộ vẻ áy náy: “Thực sự xin lỗi! Anh mới ra tù chưa được bao lâu, em liền đưa ra loại yêu cầu vô lý này!”
Mai Truyền Kỳ không để ý vỗ vỗ vai nàng: “Nếu còn coi anh là anh của em, đừng nói những lời vô nghĩa như vậy! Đúng rồi! Nguy Nguy vẫn tốt chứ?”
Cậu đã hơn một năm không nhìn thấy Nguy Nguy, trong lòng vô cùng nhớ đứa con này. Sở dĩ gấp gáp chạy về A thành như vậy cũng vì có thể nhanh chóng được gặp Nguy Nguy.
Cố Quân Thanh cười nói: “Thằng bé vẫn khỏe! Nếu biết anh đã ra tù, nó nhất định sẽ rất cao hứng lắm đây!”
Mai Truyền Kỳ nghe đến con mình vẫn tốt, không nhịn được cười: “Thừa dịp nhân viên còn chưa tan tầm, chúng ta nhanh chóng làm thủ tục ly hôn đi!”
“Em đã sắp xếp xong xuôi! Sẽ có chuyên viên tiếp đãi chúng ta!” Cố Quân Thanh đưa cậu đến phòng làm việc ở tầng thứ mười: “Kỳ ca, chứng minh thư của anh đâu?”
Mai Truyền Kỳ một bên đưa chứng minh thư cho nàng một bên nói đùa: “Còn có chuyên viên tiếp đãi a? Xem ra Quân Thanh nhà chúng ta là muốn nhanh chóng ly hôn, sau đó có thể sớm một chút gả cho người trong lòng rồi!”
Cố Quân Thanh hiếm thấy thẹn thùng: “Kỳ ca!”
Mai Truyền Kỳ tấm tắc cười nói: “Lại còn xấu hổ!”
Hai người đi vào phòng làm việc, một trung niên nam tử cười tiến lên chào đón, khách khí nói: “Vị này là Mai phu nhân phải không? Tôi là Vương Chí Nghiệp, nhân viên sẽ phụ trách công việc làm thủ tục ly hôn cho các vị.”
Cố Quân Thanh đem chứng minh thư của hai người đưa cho Vương Chí Nghiệp: “Làm phiền anh!”
Vương Chí Nghiệp nhận lấy hai thẻ chứng minh thư, ngồi trước bàn làm việc, dùng quang não tiến hành thủ tục ly hôn.
Khi hắn dùng quang não tra được thân phận của Mai Truyền Kỳ, lông mày không khỏi nhíu lại, xoay người đối Mai Truyền Kỳ yêu cầu: “Mai tiên sinh, mời ngài tháo kính râm và khẩu trang, tôi mới có thể dễ dàng xác nhận thân phận của ngài.”
Mai Truyền Kỳ gỡ kính râm, khẩu trang xuống!
Vương Chí Nghiệp đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia khinh thường, cũng may thái độ được tu dưỡng nhiều năm, mới có thể nhịn xuống ý muốn ngay tại chỗ này chửi ầm lên rồi.
Hắn hít sâu một cái, ngăn chặn lửa giận, lấy máy phân biệt vân tay đem đến trước mặt bọn họ: “Thỉnh hai vị ấn ngón tay vào đây!”
Mai Truyền Kỳ cùng Cố Quân Thanh đem ngón tay ấn xuống một cái. Sau đó, theo hướng dẫn của Vương Chí Nghiệp ký tên lên văn kiện.
Vương Chí Nghiệp tiếp nhận văn kiện nhìn một chút, nói: “Thỉnh hai vị chờ một chút!”
Cố Quân Thanh thấy nhân viên công tác không thể giải quyết ngay lập tức, liền mang theo Mai Truyền Kỳ ra bên ngoài ngồi, hỏi chuyện ra tù: “Anh Kỳ, anh không phải bị tòa phán ba năm mới được ra tù sao? Như thế nào… A… !”
Nàng nói được nửa câu, đột nhiên ngừng lại, trong mắt bốc hỏa trừng trừng về phía trước mặt.