“Sao thế?”
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc nhìn biểu tình biến hóa của Cố Quân Thanh, nghiêng đầu xem, chỉ thấy một gã thanh niên tuấn tú mặc tây trang màu đỏ đi vào toilet cách đó không xa.
Đây không phải là thương nhân thế gia Văn gia tam thiếu gia Văn Khải Khang sao?
Bọn họ thân là hậu đại tướng môn thế gia, cùng với thương nhân thế gia rất ít khi qua lại. Bình thường, cơ hồ không có bất kỳ tiếp xúc nào, Quân Thanh sao lại nhìn Văn Khải Khang giống như kẻ địch thế?
Cố Quân Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Kỳ ca, không giấu gì anh, khi nghe tin anh là đào binh, Nguy Nguy ở trong trường học liền bị các bạn học xa lánh…”
Mai Truyền Kỳ sắc mặt trầm xuống!
Chuyện mà cậu lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra!
“Em lúc đầu vốn là muốn cho nhân viên nhà trường ra mặt xử lý chuyện này, hoặc là cho Nguy Nguy chuyển trường. Thế nhưng, Nguy Nguy lại không chịu, nó nhất định muốn tự mình giải quyết chuyện này. Em chỉ nghĩ Nguy Nguy tuy tuổi còn nhỏ, lại vô cùng thông minh, nhất định có khả năng xử lý tốt quan hệ giữa các bạn. Hơn nữa, xa lánh Nguy Nguy đều là học sinh tiểu học, cũng không có nháo ra chuyện gì lớn, cho nên cứ theo ý Nguy Nguy. Em tin đến ngày nào đó đám nhỏ sẽ từ từ tiếp thu Nguy Nguy. Thế nhưng, ngày nọ trong lúc đưa Nguy Nguy đi học, em gặp được Văn Khải Khang cũng đang đưa em trai đến trường, vô tình nghe được Văn Khải Khang căn dặn em mình Văn Khải Duy không được chơi cùng Nguy Nguy, còn bảo Văn Khải Duy mang những bạn học khác cùng nhau khi dễ Nguy Nguy!”
“Cái gì!” Mai Truyền Kỳ không thể tin được nhảy người lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa toilet.
Nếu như ánh mắt của cậu là tia laser, thì có lẽ Văn Khải Khang ở trong toilet nhất định sẽ bị bắn phá bỏ mình.
Cố Quân Thanh càng nói càng tức giận: “Nếu không phải Nguy Nguy mỗi ngày bình yên vô sự mà về đến nhà, trên người cũng không có các loại vết thương, không thì em thật sự sẽ tìm người đến thu thập Văn Khải Khang.”
Kỳ thực, điểm trọng yếu nhất là nàng không muốn để người khác chú ý Mai gia, lại tạo thêm phiền phức cho Mai gia nữa!
Bất quá, nàng cảm thấy kỳ quái!
Nguy Nguy chẳng qua là đứa nhỏ, coi như Mai Truyền Kỳ là đào binh thì cũng không nên vì sai lầm của người cha mà lại đổ lên người đứa con chứ, Văn Khải Khang tại sao phải làm như vậy?
Mai Truyền Kỳ híp mắt, nói: “Anh đi vệ sinh một chút, đợi giải quyết thủ tục ly hôn xong em cứ đi trước đi, chứng minh thư anh sẽ tự mình lấy.”
Cố Quân Thanh biết cậu muốn làm gì, hiểu ý nở nụ cười: “Kỳ ca, anh đừng làm quá mức đó nha!”
Mai Truyền Kỳ quay người đi về phía toilet.
Cố Quân Thanh đứng lên xoay người, đang muốn quay về văn phòng, liền thấy một nam nhân mặc quân phục màu đen, mang kính râm đứng trước cửa phòng làm việc.
Nàng hơi sửng sốt, lịch sự hướng đối phương lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Khi Cố Quân Thanh đi qua bên người đối phương, nam nhân đột nhiên lên tiếng: “Đến ly hôn?”
“A? Ừm!” Cố Quân Thanh không có ý định che giấu chuyện này, hơn nữa, cũng giấu không được!
Nam nhân gật đầu, lưu lại một tầng sương mỏng cho Cố Quân Thanh, quay người rời đi.
——
Mai Truyền Kỳ đi vào toilet, không nhìn thấy những người khác. Tiếp đó, hướng mỗi gian phòng vệ sinh nhìn một chút, phát hiện chỉ có gian ở giữa bị khóa lại.
Cúi người, nhìn theo khe hở phía bên dưới thì thấy người bên trong mặc quần và đi giày da màu đỏ.
Mai Truyền Kỳ ngồi dậy, đi vào gian bên cạnh, đóng cửa lại, nhẹ nhàng rón rén nhảy lên vách ngăn giữa hai gian, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Văn Khải Khang đang ngồi trên bồn cầu cầm quang não lướt web.
Cậu xoay mình nhảy lên, lặng lẽ từ phía sau trượt xuống, đưa tay dùng sức hướng trên cổ Văn Khải Khang bổ một phát.
Ngay lập tức Văn Khải Khang liền hôn mê bất tỉnh.
Mai Truyền Kỳ lấy quang não trong tay hắn, bỏ ra 5 phút phá hệ thống theo dõi của Tổng cục dân chính, xóa đi bản ghi chép hôm nay của nơi này, khiến toàn bộ hệ thống theo dõi ngưng hoạt động.
Tiếp theo, cởi toàn bộ quần áo trên người Văn Khải Khang, kể cả quần lót, lại dùng quang não chụp lại dáng vẻ khiêu gợi này, PS [photoshop] đơn giản một chút, sau đó đưa lên các trang web lớn.
Ngoài ra, bên trong web đen cũng thành lập tiêu đề ‘Muốn thượng ta, liền đến M ta!’, còn kèm theo dãy số thông tấn khí trên bức ảnh trần trụi của Văn Khải Khang.
Mai Truyền Kỳ up lên xong, đem quang não ném vào trong bồn cầu, cầm lấy quần lót cùng tất nhét vào miệng Văn Khải Khang, tiếp tục đem quần áo cùng cà-vạt trói chặt tay chân hắn, xác định đối phương không thể cởi thoát, mới dừng lại động tác.
Lập tức, lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó!
Cậu nhìn một chút trong bồn cầu, phưn của Văn Khải Khang, mùi kinh tởm bốc lên mũi, lôi đầu Văn Khải Khang hướng trong bồn cầu ép xuống. (;¬_¬)
Lúc nâng lên thì khuôn mặt tuấn tú đã dính đầy phưn.
Mai Truyền Kỳ lúc này mới thỏa mãn cười lạnh: “Cho ngươi dám khi dễ con ta này!”
Nếu không phải tiểu bảo bối của mình không bị thương tổn gì, thì không chỉ có một chút giáo huấn như vậy thôi đâu!
Mai Truyền Kỳ đi ra bằng đường cũ, xóa dấu vân tay, đến bồn nước rửa sạch tay chân, sau đó rời khỏi toilet và trở lại văn phòng.
Trong phòng làm việc lúc này không còn thân ảnh của Cố Quân Thanh lẫn nhân viên, chỉ có một nam nhân mặc quân phục màu đen, đưa lưng về phía Mai Truyền Kỳ, mặt đối diện với bàn làm việc.