Dùng xong cơm tối, Phong Tĩnh Đằng liền mang theo Hạ Bạch và Trần Hải rời khỏi tiểu khu.
Mai Truyền Kỳ giúp con trai tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm con mình lên giường nằm chung rồi tiếp tục chơi đùa.
Đến mười một giờ, nhóc con rốt cục không chịu đựng được, nằm nhoài trên người baba ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mai Truyền Kỳ tự mình lái xe đưa con đến học viện Vinh Diệu.
Mai Nguy Hiểm trước khi xuống xe hỏi: “Baba, buổi chiều tan học baba sẽ đến đón con chứ?”
Mai Truyền Kỳ cười cười vươn tay xoa xoa tóc đứa nhỏ: “Tất nhiên rồi!”
Mai Nguy Hiểm hôn một cái thật to trên mặt baba mình, cao hứng xuống xe.
Mai Truyền Kỳ mỉm cười nhìn theo nhóc con đi vào học viện.
Rất nhiều phụ huynh đưa con đến trường đều thấy thằng bé, họ khinh bỉ miệt thị, kéo con mình cách xa Mai Nguy Hiểm.
Thấy cảnh này, cậu đột nhiên có loại xúc động muốn đánh người.
Liền tại lúc này, một thanh âm non nớt lo lắng truyền vào: “Văn Tứ thiếu, chờ mình một chút!”
Văn Tứ thiếu? Chẳng lẽ là em trai của Văn Khải Khang – Văn Khải Duy?
Mai Truyền Kỳ tò mò hướng ngoài cửa sổ tìm kiếm, liền thấy một tiểu mập mạp thở hồng hộc đuổi theo một tiểu nam hài khôi ngô.
Mai Truyền Kỳ híp mắt một cái, quả nhiên là Văn Khải Duy.
Giọng nói của tiểu mập mạp rất nhanh kéo theo sự chú ý của những đứa trẻ gần đấy, mấy đứa nhỏ vừa thấy Văn Khải Duy, ánh mắt sáng lên, sôi nổi vây tới, trên mặt đều là nụ cười lấy lòng.
So với Mai Nguy Hiểm đang một mình tiến vào học viện, Văn Khải Duy quả thực giống như là hoàng đế cổ đại đang đi tuần, bên người có thật nhiều đại quan đi theo.
Mai Truyền Kỳ trong mắt lệ quang chớp động, nhìn chằm chằm Văn Khải Duy một hồi lâu. Cuối cùng, khẽ thở dài một cái, lái xe rời đi.
Cậu ban đầu muốn dùng những hình ảnh ‘sệch-xi’ của Văn Khải Khang để gây khó dễ cho Văn Khải Duy. Thế nhưng đối phương dù sao vẫn chỉ là đứa bé, nếu như thật sự làm như vậy thì chẳng khác nào giống như Văn Khải Khang a.
Haiizz~~
Chuyện của mấy đứa nhỏ vậy cứ để tự tụi nó giải quyết đi.
Mai Truyền Kỳ lái xe đến cửa hàng, mua một cái thông tấn khí.
Bởi vì là đầu trọc, lại đeo kính râm, vì thế trong lúc nhất thời cũng không có ai nhận ra cậu chính là tên đào binh một năm về trước.
Mai Truyền Kỳ trở lại trong xe, đem một loạt dãy số ghi nhớ ở trong đầu lưu vào thông tấn khí, sau đó gửi tin nhắn, thông báo cho đám bạn tốt đêm nay hẹn gặp nhau ở chỗ cũ.
Chỉ trong chốc lát, cậu nhận được một đống tin nhắn đồng ý, trong đó có một cái là Cố Quân Thanh gửi tới: “Kỳ ca, thực sự xin lỗi. Hôm nay em phải cùng Tử Hàng quay về tổ trạch gặp cha mẹ cho nên không thể đến được, chờ sau khi em quay về sẽ mời anh ăn bữa cơm. Còn nữa làm phiền anh tạm thời bảo mật chuyện ly hôn, sau khi trở lại, tự em sẽ giải thích rõ cho cha mẹ.”
Mai Truyền Kỳ nhìn thấy tin tức, khóe môi khẽ cong lên, nhắn tin gửi lại: “Em có nói về việc Nguy Nguy vốn không phải con ruột của em cho Lôi Tử Hàng biết?”
“Không có, trừ phi là anh tự mình nói ra, còn không, cả đời này em cũng sẽ không nói cho Tử Hàng.”
Mai Truyền Kỳ nhướng nhướng mày: “Thiệt thòi cho em rồi.”
Rồi sau đó cậu liền trêu chọc vài câu, liền lái xe về Mai gia chủ trạch.
Mai gia là đại gia tộc lâu đời, lượng người vô cùng đông đảo, trực hệ đều ở tại chủ trạch. Vì vậy, Mai gia chủ trạch có diện tích rộng lớn, nếu lái xe từ cửa lớn đi vào cần tiêu tốn mười phút mới có thể đến cửa chính chủ trạch.
Mai Truyền Kỳ đi tới cổng chính Mai gia, liền bị lính thủ vệ [người gác cổng] ngăn lại.
Cậu hạ cửa xe xuống, gỡ kính râm ra đối mặt với đám lính thủ vệ vẽ lên nụ cười mê người.
Lính thủ vệ thấy rõ người đến là Mai Truyền Kỳ, trên mặt chợt lóe vẻ cổ quái, liền lui về phía sau mấy bước, để cho xe đi vào.
Mai Truyền Kỳ dừng xe ở trước cửa chính, đi vào phòng khách, nhất thời, kéo theo một loạt sự chú ý của hạ nhân, ai cũng đều kinh ngạc trợn to hai mắt.
Cậu phi thường cảm thấy may mắn vì ngày hôm nay không phải là ngày quốc gia đại sự gì, người Mai gia phần lớn đều không ở tại chủ trạch.
Ngồi ở trên ghế salon, nữ nhân diễm lệ thấy Mai Truyền Kỳ trở về, nhanh chóng phát ra giọng nói chói tai: “Ay dô~! Này không phải Đại thiếu gia nhà chúng ta hay sao?”
Mai Truyền Kỳ không chút nào đối với giọng nói mỉa mai đó để trong lòng, cười híp mắt đi tới: “Dì à, chỉ mới một năm không gặp mặt thôi mà, thoạt nhìn dì hình như đã già thêm vài tuổi đấy.”
Nữ nhân gọi là ‘Dì’ kia chính là danh môn vọng tộc Bạch gia Đại tiểu thư Bạch Quả, cũng là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của cha cậu – Mai Chính Quân, bà ta đối với ai cũng đều hòa thuận, chỉ riêng đối với đứa con của vợ trước là cậu thì lúc nào cũng chua ngoa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Quả lúc này bị lời kia khiến cho đen lại: “Tiểu tử thúi, nhà ngươi không phải ngồi tù ba năm sao? Làm sao mới một năm liền được thả ra?”
Bà ta lập tức nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt xinh đẹp phút chốc trừng lớn: “Ngươi sẽ không phải là vượt ngục đi?”
“Dì thật hiểu con! Con cũng là sợ đứa em trai sẽ thay thế địa vị của mình ở trong lòng cha nên mới tìm cơ hội vượt ngục đó, để cho cha phải nhớ kỹ rằng ông ta vẫn còn một đứa con trai này.”
Mai Truyền Kỳ nhìn Bạch Quả tức giận đến nói không ra lời, đắc ý huýt sáo, cất bước đi hướng thư phòng trên lầu hai, lễ phép gõ cửa một cái: “Ông nội, là cháu, Truyền Kỳ đây.”
Trong phòng rất nhanh truyền ra giọng nói trầm hậu: “Tiến vào.”
Mai Truyền Kỳ mở cửa mà vào, khi thấy người đang ngồi ở trên ghế salon, nụ cười nhất thời cứng lại.