Ngồi trên ghế salon không ai khác chính là người ngày hôm qua đã cùng Mai Truyền Kỳ đăng ký kết hôn – Phong Tĩnh Đằng. Lúc này đây, anh tự tiếu phi tiếu nhìn kẻ đang đứng ngẩn người trước cửa.
Mai Truyền Kỳ có chút mông lung.
Mịa nó!!
Anh ta tại sao lại ở chỗ này?
Sẽ không phải là đến nói cho ông nội biết chuyện đăng ký kết hôn chứ?
“Truyền Kỳ, lại đây, ta giới thiệu cho con vị này chính là Phong Tĩnh Đằng Phong Thượng tá.” Mai gia gia chủ Mai Chấn Đông mỉm cười hướng Mai Truyền Kỳ vẫy vẫy tay. Sau đó, lại cùng Phong Tĩnh Đằng giới thiệu: “Tĩnh Đằng, đây chính là đứa cháu lớn không có tiền đồ của ta – Mai Truyền Kỳ.”
Mai Truyền Kỳ âm thầm thở phào một hơi, nghe lời này của ông nội, hẳn còn chưa biết chuyện đăng ký kết hôn.
Cậu hướng bọn họ đi tới, ngồi bên cạnh Phong Tĩnh Đằng.
Trong lòng không ngừng suy đoán quan hệ giữa ông nội cùng Phong Tĩnh Đằng hẳn rất tốt, nếu không, ông nội cũng sẽ không đem Phong Tĩnh Đằng gọi Tĩnh Đằng thân thiết như vậy.
Thế nhưng, cậu trước đây cũng không nghe ông nội nhắc qua Phong Tĩnh Đằng, mới chỉ có một năm thôi mà người này liền thế nào nhô ra vậy?
Còn nữa, ông nội đối với chuyện cậu được thả sớm không chút nào kinh ngạc, lẽ nào ông nội đã sớm nhận được tin tức hoặc là chuyện ra tù sớm có liên quan đến ông nội?
Mai Chấn Đông thấy Mai Truyền Kỳ trực tiếp ngồi trên ghế salon, khuôn mặt tươi cười phút chốc nghiêm lại, trầm giọng nói: “Làm sao? Ở trong ngục mới có một năm, thế nào đã quên khi nhìn thấy thượng cấp thì phải chào theo lễ nghi quân đội rồi?”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Ông nội, con đã không còn là quân nhân nữa, mấy cái lễ tiết cứng nhắc này liền miễn đi!”
Kỳ thực cậu rất không thích ở Mai gia chào quân lễ, đặc biệt là mỗi lần gặp trưởng bối đều phải kính lễ, điều này khiến cho nơi này không giống một gia đình chút nào, trái lại như là đang ở trong quân đội.
Mai Chấn Đông nghe được lời này, nghiêm nghị trong nháy mắt trầm xuống.
Mai Truyền Kỳ biết lời nói của mình làm ông nội khổ sở, liền nhanh chóng hướng Phong Tĩnh Đằng đưa tay phải ra, cùng Phong Tĩnh Đằng chào hỏi để dời đi lực chú ý của Mai Chấn Đông: “Xin chào, Phong Thượng tá, rất vui khi được gặp anh.”
Phong Tĩnh Đằng nắm lấy tay cậu, mỉm cười nói: “Tôi cũng rất hân hạnh được biết cậu.”
Mai Truyền Kỳ thu tay về, ai dè lại bị Phong Tĩnh Đằng nắm chặt lại, rút thế nào cũng không ra được.
Cậu lại không muốn làm trò trước mặt ông nội, không thể rút trở về, không thể làm gì khác hơn là mặc cho đối phương nắm.
Với lại cả hai đều là nam nhân, nắm tay cũng chẳng thiệt thòi gì. Thế nhưng, Phong Tĩnh Đằng chết tiệt lại dùng ngón trỏ cọ cọ vào lòng bàn tay mình, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Mai Truyền Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn Phong Tĩnh Đằng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Phong Thượng tá thực sự là tuổi trẻ tài cao, anh tuổi còn trẻ vậy mà đã mang quân hàm Thượng tá, tiền đồ không thể hạn lượng a.”
Phong Tĩnh Đằng trên khóe môi cong thêm mấy phần: “Truyền Kỳ, cậu không cần khách khí, gọi Tĩnh Đằng là được rồi, đương nhiên, nếu cậu cảm thấy gọi Tĩnh Đằng phiền phức quá, liền trực tiếp gọi tôi là ‘Đằng’ cũng được.”
Mai Truyền Kỳ khóe miệng giật một cái.
Mắc ói, ai thèm gọi ‘Đằng’ buồn nôn vậy chứ.
Mai Chấn Đông khôi phục tâm tình, cười nói: “Tĩnh Đằng, ta có nghe nói ngày hôm qua cậu cùng Văn gia Tam thiếu đăng ký kết hôn phải không, đến lúc đó nhớ đừng quên mời ta đến uống rượu mừng.”
Lộp bộp một chút, Mai Truyền Kỳ trong lòng chột dạ, dùng sức nắm chặt tay Phong Tĩnh Đằng, ra hiệu anh không được nói chuyện lung tung.
Phong Tĩnh Đằng phảng phất như không chú ý tới ám hiệu của cậu, cười nói với Mai Chấn Đông: “Thượng tướng, tôi không đăng ký kết hôn cùng Văn gia Tam thiếu.”
Mai Chấn Đông sửng sờ: “Không đăng ký kết hôn?”
“Vâng! Tôi mặc dù không cùng Văn gia Tam thiếu đăng ký, thế nhưng…”
Phong Tĩnh Đằng nói xong, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Mai Truyền Kỳ.