“Hẳn là Hạ Bạch mua thức ăn đã quay trở lại.” Sĩ quan tên Trần Hải đứng dậy đi ra ngoài.
Mai Truyền Kỳ lúc này mới nhớ tới bây giờ là lúc dùng cơm, đứa nhỏ nhất định là đói bụng lắm rồi, cậu làm baba cũng thật thất trách.
Thả Mai Nguy Hiểm xuống, đi ra ngoài chuẩn bị cơm tối.
Sau lưng Phong Tĩnh Đằng lãnh đạm nói: “Cơm tối cứ để bọn họ làm đi.”
Mai Truyền Kỳ cũng không khách khí với anh, quay người lại lôi kéo Mai Nguy Hiểm ngồi vào một bên mở quang não đối chiến du hí.
Hai người chọn xong nhân vật, liền bắt đầu điên cuồng chém giết, không ai nhường ai, chơi đến quên cả trời đất.
Ngắn ngủi mười phút, Mai Truyền Kỳ liên tục chiến bại, bi thương tức giận nói: “Mai Nguy Hiểm, ta là baba của con, không thể nhường một chút sao?”
Mai Nguy Hiểm trừng tròn hai mắt: “Baba, ngay cả đứa nhỏ đều không thắng được, baba không thấy mất mặt sao?”
“Cái tên tiểu bại hoại này!” Mai Truyền Kỳ dùng hai tay trên gương mặt đáng yêu nhéo nhéo một cái: “Chúng ta tiếp tục tái chiến.”
Hai người chơi một hồi, rốt cục mệt mỏi.
Mai Nguy Hiểm leo lên đùi baba, trên quang não nhẹ nhàng gõ xuống vài chữ: “Baba, con nhớ người, rất nhớ người.”
Mai Truyền Kỳ nhìn những dòng chữ hiện trên quang não, hai tay không khỏi ôm chặt lấy đứa con của mình, trong mắt tràn đầy thua thiệt cùng đau lòng.
Cậu vì phải đến trường quân đội, mỗi tháng chỉ có hai ngày về nhà bồi đứa con bảo bối. Hai năm trước, thật vất vả mới đợi đến khi tốt nghiệp, thế nhưng ở nhà còn chưa đến hai tuần thì đã nhận được thông báo tiến vào quân đội huấn luyện, lần này đi đến hơn nửa năm.
Cậu chỉ được gặp con mình có một lần, sau đó là trùng tộc đột kích, rồi phải chịu tội danh đào binh và bị giam hết một năm.
“Baba sau từ giờ về sau sẽ ở cùng với con, bất quá, Nguy Nguy phải chịu trách nhiệm nuôi baba nha.”
Mai Nguy Hiểm ánh mắt sáng lên: “Thật sự?”
Mai Truyền Kỳ hướng nhóc bảo đảm: “Thật sự!!”
“Nếu như baba làm không được, vậy làm sao bây giờ?”
Mai Truyền Kỳ buồn cười hỏi: “Vậy thử nghĩ xem thế nào?”
Mai Nguy Hiểm nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên, nở nụ cười đáng yêu: “Vậy phạt baba bất cử nha!” (。◕‿◕。) [bất cử = bất lực (¬_¬) ]
Mai Truyền Kỳ co rút khóe miệng, cắn răng nói: “Ai dạy con nói những lời này hử?”
Mai Nguy Hiểm vô tội nhìn baba của mình: “Con thường thường nghe chú Dực hướng chú Dương thề như vậy.”
Mai Truyền Kỳ khẽ nguyền rủa một tiếng: “Giản Dực chết tiệt, lão tử sẽ lột da hắn, dám làm hư con trai lão tử hử.”
Phong Tĩnh Đằng nhìn hai cha con bọn họ hỗ động, ngay cả bản thân cũng không phát hiện trong đôi mắt thâm thúy của mình tràn đầy ôn nhu và sủng nịnh.
“Nguy Nguy, baba cháu về sau sẽ do chú nuôi.”
Nghe tiếng, hai cha con đồng thời quay đầu nhìn về phía anh, Mai Nguy Hiểm bất mãn bĩu môi: “Baba tại sao muốn chú nuôi?”
Mai Truyền Kỳ [Trong bản raw ghi là Mai Nguy Hiểm mà mình cảm thấy không đúng nên tự sửa lại] giật giật môi: “Đúng vậy, tôi tại sao để anh nuôi? Hơn nữa, con dưỡng cha là thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa, con sẽ nuôi baba giống như báu vật, đúng không? Bảo bối?”
Mai Nguy Hiểm dùng sức gật gật đầu.
Bộ dáng khả ái khiến Mai Truyền Kỳ lại một lần nữa không nhịn được ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn hung hăng hôn một cái.
Phong Tĩnh Đằng khóe miệng câu lên: “Đúng là như vậy, thế nhưng, có bạn lữ yêu thương, baba cháu tuyệt đối cũng là báu vật.”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Mai Nguy Hiểm: “…”
Hai cha con đồng thời bỏ mình. _(:3」∠)_