Mai Truyền Kỳ theo tiếng nhìn lại, là một tên sĩ quan trẻ tuổi đang ngồi chen chúc với một đống đồ lỉnh kỉnh trên ghế salong, thoạt nhìn hết sức buồn cười.

Cậu cười nói: “Năm đó đặt cho Nguy Nguy cái tên này, còn phải nói từ lúc ông nội đặt tên cho baba.”

Mai Nguy Hiểm tò mò nghiêng đầu nhỏ: “Ông cố nội đặt tên cho baba thì có liên quan gì?”

“Trong này quan hệ cũng lớn! Năm mà baba sinh ra, ông cố nội của con một lòng muốn con cháu có thể quang tông diệu tổ, hy vọng có một ngày, cháu mình danh tiếng có thể vượt qua tổ tiên của Mai gia, sáng tạo ra một thần thoại truyền kỳ mới. Vì thế, ông mới đặt tên là Truyền Kỳ, thế nhưng, lão nhân gia người lại quên một cái vấn đề rất trọng yếu, đó chính là chúng ta họ Mai…”

Sĩ quan tính tình ngay thẳng, nghe đến đó, rất không nể mặt khách khí cười to: “Mai Truyền Kỳ, Một Truyền Kỳ, ha ha, có ý tứ!”

[Mai 梅 (méi), đồng âm với Một 没 (méi), từ Một có nghĩa là Không có]

Phong Tĩnh Đằng đang lắp hộp du hí chợt dừng lại động tác, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Mai Truyền Kỳ, môi mỏng kiên nghị hơi câu ra một tia cười nhạt.

Mai Truyền Kỳ tự giễu nói: “Rất may, baba không có phụ cái tên ‘Mai Truyền Kỳ’ này. Cho tới bây giờ, baba còn thật sự không cấp Mai gia sáng tạo ra truyền kỳ nào, trái lại còn làm cho Mai gia mất mặt.”

Sĩ quan nghĩ đến chuyện Mai Truyền Kỳ là đào binh, có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng.

“Tôi tin cuối cùng sẽ có một ngày, cậu sẽ tự mình tạo ra một truyền kỳ chỉ thuộc về mình.” Phong Tĩnh Đằng nói.

Giọng nói khẳng định khiến Mai Truyền Kỳ ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng, đối phương cúi đầu tiếp tục lắp hộp du hí.

“Baba còn chưa nói vì sao lại đặt tên này cho con.” Mai Nguy Hiểm ở trên đầu trọc Mai Truyền Kỳ vỗ vỗ.

Mai Truyền Kỳ kéo cái tay đang quấy rối xuống, tiếp tục nói: “Lúc con chào đời, nguyện vọng duy nhất của baba chỉ là muốn Nguy Nguy có thể bình an lớn lên, có thể trải qua mỗi ngày thật vui vẻ. Cho nên, muốn tìm một cái tên đặc biệt may mắn cấp cho Nguy Nguy. Thế nhưng, ai bảo chúng ta họ Mai, đặt tên tốt đẹp kiểu gì cũng sẽ biến thành không may mắn. Baba không muốn Nguy Nguy giống như tên của baba, vì thế lấy tên Mai Nguy Hiểm cho Nguy Nguy, không có nguy hiểm chẳng khác nào ý chỉ bình an.”

Sĩ quan cười nói: “Nghe Mai tiên sinh giải thích như vậy, Mai Nguy Hiểm thật đúng là một cái tên rất hay.”

Mai Nguy Hiểm dùng bàn tay nhỏ bé ôm mặt Mai Truyền Kỳ: “Baba, từ hôm nay trở đi, con cho phép baba mỗi ngày kêu tên con đầy đủ một lần, thế nhưng, nếu như quá nhiều, con vẫn sẽ tức giận.”

Mai Truyền Kỳ nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu giả vờ nghiêm túc, thực sự không nhịn được nghĩ muốn trêu chọc một chút: “Baba nếu như muốn mỗi ngày gọi thêm vài lần, làm sao bây giờ?”

Mai Nguy Hiểm nghiêng đầu nhỏ nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Nếu như baba thực sự muốn gọi thêm vài lần, có thể kêu vào những lúc con không có mặt hoặc là đi tới trước Vô Cảnh sâm lâm mà gọi.”

Sĩ quan lại một lần nữa không nhịn được phụt một tiếng, cao giọng bật cười.

Ngay cả Phong Tĩnh Đằng giả vờ như đang nghiêm túc lắp hộp du hí cũng bị lời nói của Mai Nguy Hiểm chọc cười.

Mai Truyền Kỳ buồn cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Mai Nguy Hiểm: “Cái đồ xấu xa này.”

Vô Cảnh sâm lâm là chỗ nguy hiểm nhất trên tinh cầu này, bên trong có rất nhiều sinh vật biến dị vô cùng lợi hại. Nếu như cậu thực sự chạy vào trong đó kêu Mai Nguy Hiểm, phỏng chừng người khác sẽ nghĩ mình là người điên, hoặc là có người tưởng ‘Không nguy hiểm’ mà lớn mật xông vào Vô Cảnh sâm lâm, đây chẳng phải là hại người ta sao.

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play