Mai Nguy Hiểm lấy lại tinh thần, đi tới cửa, liền thấy trong camera theo dõi xuất hiện một nam nhân mặc quân phục màu đen đang đứng trước cửa ấn chuông.
Đôi mắt sáng ngời chợt lóe lên kinh ngạc, theo đó, đôi mắt đen láy gian xảo xoay chuyển, ấn xuống nút gọi, hỏi: “Xin chào, xin hỏi chú tìm ai?”
Phong Tĩnh Đằng nghe được tiếng trẻ con non nớt, nhướng nhướng mày: “Mai Truyền Kỳ.”
“Baba đang tắm.”
“Có thể mở cửa để chú vào nhà chờ baba của con được không?”
“Baba dặn, không được mở cửa cho người lạ vào nhà.”
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Anh hình như nghe được tiếng đứa nhỏ đang cười trộm.
Phong Tĩnh Đằng không thèm đợi nhóc mở cửa, liền nổi lên một chút tâm tư trêu chọc: “Chú là tới mang đồ chuyển phát nhanh cho baba con, cần người ký nhận.”
“Thông thường những người tự xưng đến chuyển hàng đều là sát thủ, hơn nữa, kiện hàng chuyển phát nhanh đều cài bom. Chú ơi, xin hỏi chú là sát thủ sao?”
Phong Tĩnh Đằng đáy mắt hiện lên vẻ buồn cười: “Con nghe ai nói người chuyển hàng đều là sát thủ vậy?”
“Trong phim đều là diễn như vậy mà.” Nói xong, Mai Nguy Hiểm nhanh chóng dùng hai tay che lại cái miệng nhỏ đang cười trộm.
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Anh xác thực nghe được tiếng cười trộm.
Xem ra, đứa nhỏ này nhất định muốn trêu đùa mình đây!
Phong Tĩnh Đằng ngoắc ngoắc môi: “Anh bạn nhỏ, nhóc biết quá nhiều, cẩn thận sẽ bị diệt khẩu.”
“Chú à, nếu con quá vô tri, baba sẽ dễ dàng bị người ta lừa bán đi mất.”
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Anh hình như cảm giác được lời nói của đứa nhỏ này mang đầy thâm ý, tựa hồ đã biết chuyện mình cùng Mai Truyền Kỳ đăng ký kết hôn.
Đúng lúc này, có người hô: “Thượng tá, chúng tôi đem lễ vật tới.”
Mai Nguy Hiểm nghe tiếng, liền thấy hai gã quân nhân mang một hộp lớn rất đẹp xuất hiện ở trước cửa, trên đó viết ‘FM chí tôn du hí thương’.
Đôi mắt tròn xoe đáng yêu nhất thời trở nên sáng ngời. (๑✧∀✧๑)
Nhóc bình thường chơi cao cấp toàn tức du hí thương, tuy nhiên trò chơi này chỉ cho phép trẻ em chơi liên tục trong vòng ba tiếng. Thế nhưng, trò chí tôn du hí thương này mới được sản xuất gần đây, lại cho phép trẻ em chơi được hai mươi bốn tiếng, đáng tiếc, toàn cầu chỉ có vỏn vẹn năm bộ.
Nhóc đã từng nhờ đám người chú Dực hỗ trợ tranh mua, tiếc rằng đều đã bị người trong nội bộ mua mất, nhưng không nghĩ tới mình lại có cơ hội nhìn thấy hộp du hí này.
Phong Tĩnh Đằng nhìn qua mắt chuông cửa, ánh mắt lóe lóe: “Không cần nữa, các cậu vẫn là đem nó trở về đi…”
Không chờ anh nói hết câu, chợt nghe chuông cửa truyền đến thanh âm mừng rỡ: “Chú Phong!! Nguyên lai là chú a, mau mau vào đi!” ゚・*\(^O^)/*・゜
‘Đinh’ một tiếng, cửa tự động mở ra.
Phong Tĩnh Đằng khóe miệng giật một cái: “…”
Đứa nhỏ chết tiệt, rõ ràng là nhận thức mình.
Hai tên quân nhân lập tức đem hộp du hí tiến vào nhà.
Phong Tĩnh Đằng tự tiếu phi tiếu nhìn chuông cửa: “Không sợ chú là sát thủ à? Không sợ trong hộp đó có bom sao?”
“Có baba ở đây, không sợ.”
Phong Tĩnh Đằng khẽ cong khóe miệng, đi vào thang máy, tới tầng thứ 66, liền thấy một đứa nhỏ xinh như búp bê đang đứng chờ ở cửa.
Anh đã từng thấy ảnh chụp của Mai Nguy Hiểm, nhưng tận mắt nhìn vẫn là không nhịn được kinh diễm một phen. Nếu như đứa bé này đứng bất động, anh nhất định sẽ tưởng lầm rằng đây là búp bê.
“Đứa nhỏ này thật xinh đẹp!” Cấp dưới của Phong Tĩnh Đằng tán thưởng nói.
Mai Nguy Hiểm thấy hộp du hí, đôi mắt thật to lấp lánh toả sáng: “Chú mau vào nhà đi.”
Chờ hai quân nhân đem hộp du hí tiến phòng khách, lập tức bé con chỉ vào một phòng ở lầu một nói: “Làm phiền hai chú đem hộp du hí để vào trong phòng đó, con cảm ơn!”
Sau đó, tay chỉ chỉ vào một phòng ở lầu hai: “Chú Phong, baba của con đang ở trong phòng trên lầu hai đó, chính chú tự đi tìm baba đi hen.”
Liền như vậy, bé con đem baba của mình bán đi.