Giản Dực không muốn làm bóng đèn giữa Mai Truyền Kỳ cùng con trai bảo bối gặp nhau, chỉ đưa người đến tiểu khu dưới lầu, bỏ lại một câu ‘Quân Thanh tối hôm nay không trở lại’ liền rời đi.
Mai Truyền Kỳ trong lòng vui mừng hớn hở ngâm khẽ đi vào thang máy, đi tới tầng 66 cũng là tầng cao nhất. Đến trước cửa, gỡ kính râm cùng khẩu trang xuống, đem mắt hướng vào máy quét nhận dạng trên cửa, xác nhận thân phận, ‘Đinh’ một tiếng, cửa phòng tự động mở ra.
Hít một hơi thật sâu, trong lòng cậu cảm thấy cao hứng lại có chút khẩn trương, lát nữa nên làm sao mở miệng giải thích chuyện mình cùng Quân Thanh ly hôn đây.
Mai Truyền Kỳ rón rén đem nửa người trên dò vào trong cửa.
Đột nhiên, một vật cứng lạnh như băng để lên huyệt thái dương. Ngay sau đó, một âm thanh non nớt khả ái ghé vào lỗ tai cậu nghiêm túc vang lên: “Nói mau! Sau khi trở lại A thành, gặp qua người nào? Đã làm những gì?”
Nghe tiếng, Mai Truyền Kỳ lộ ra nụ cười sủng nịnh, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một đứa nhỏ ở trong lòng người máy đang cầm súng laser giơ lên. Đứa bé chừng bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hồng hào, đôi mắt sáng ngời lập lòe nụ cười giảo hoạt, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng sáng, tóc ngắn màu sợi đay cùng quần cao bồi nhỏ cài quai chéo, quả thực rất giống búp bê BJD, bộ dáng phi thường tinh xảo xinh đẹp.
[BJD – Ball Joint Doll: là dòng búp bê được sản xuất hoàn toàn bằng phương pháp thủ công với tạo hình cực kì đẹp mô phỏng theo tỉ lệ thật của con người khá thịnh hành ở nhiều nước châu Á như Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc và cả Việt Nam. Ưu điểm của loại búp bê này là được làm từ các chất liệu composit và các bộ phận được nối với nhau bằng các khớp linh hoạt, nhờ đó người dùng có thể tạo hình bất kỳ tư thế nào mình muốn.]
Cậu lập tức hướng đứa nhỏ kính theo nghi lễ quân đội: “Báo cáo thủ trưởng, tôi…”
Mai Truyền Kỳ lời còn chưa dứt, trong đại sảnh vang lên một đạo thanh âm quen thuộc: “Chúc mừng hai vị trở thành phu phu hợp pháp.”
Cậu sững sốt, đây không phải là giọng nói của Vương Chí Nghiệp sao?
Mai Truyền Kỳ hướng chỗ phát ra thanh âm nhìn sang, nụ cười nhất thời cứng lại.
Trên màn hình theo dõi ở phòng khách đang phát hình ảnh Vương Chí Nghiệp chúc mừng mình và Phong Tĩnh Đằng kết hôn.
Nói cách khác, bảo bối nhi tử đã biết chuyện này rồi.
Thế nhưng, cậu rõ ràng đã phá hủy hệ thống theo dõi ở Tổng cục dân chính rồi mà, làm sao còn có thể nhìn thấy mọi chuyện diễn ra ở đó được?
Bất quá, dùng sự thông minh tài trí của con mình, cho dù có phá hủy hệ thống theo dõi ở đó, nhóc con cũng có thể dễ dàng khôi phục như cũ. Sau đó, đem hình ảnh theo dõi truyền về nhà.
Thế nhưng, đứa nhỏ làm sao biết được sau khi mình trở về thì cùng Quân Thanh tới Tổng cục dân chính ly hôn?
Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, tiểu tử thúi này không phải là đặt máy nghe lén trong thông tấn khí của Quân Thanh chứ?
Haiizz!!
Con trai quá thông minh, cũng không biết là tốt hay xấu nữa.
Mai Truyền Kỳ thấy sự tình không giấu được, nhanh chóng thuận thế thẳng thắn.
“Con trai, baba thực có lỗi với con, vừa mới cùng mama con ly hôn, lại liền mang về cho con một người cha dượng.” Cậu vừa nói vừa nhào tới con trai bảo bối, lúc này biểu cảm muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, quả thực giống như là người bị hại vậy.
Đứa nhỏ bĩu môi: “Ngốc muốn chết.” (๑¯△¯๑)
Bé con tận mắt nhìn thấy cha ruột của mình ngây ngây ngốc ngốc cùng một nam nhân xa lạ đăng ký kết hôn.
Mai Truyền Kỳ lén nhìn sắc mặt đứa con trai, tựa hồ cũng không trách mình cùng Cố Quân Thanh ly hôn.
Cậu cẩn thận hỏi: “Con trai, baba với mama ly hôn, con không tức giận sao?”
Ánh mắt đứa nhỏ chợt lóe lên: “Nếu như con tức giận, vậy hai người sẽ phục hôn sao?”
Mai Truyền Kỳ thản nhiên nói: “Sẽ không.”
Đứa nhỏ hai mắt trợn trắng: “Đã như vậy, con đây tức giận thì có ích lợi gì?”
“Con trai thật là ngoan!” Mai Truyền Kỳ trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn hung hăng hôn một cái: “Đã hơn một năm không gặp, baba nhớ con muốn chớt.”
Cậu còn tưởng rằng nhi tử sẽ tức giận không thèm để ý tới mình đây, không nghĩ rằng đứa nhỏ lại thấu tình đạt lý đến như vậy.
Nhóc con bất mãn chu chu cái miệng nhỏ: “Râu của baba đâm con đau chết đi được.”
Mai Truyền Kỳ sờ sờ mặt, quả thật có chút đâm tay: “Baba trước tiên đi tắm rồi thay quần áo khác.”
Cậu đi lên lầu hai, lập tức nhớ tới cái gì, dừng trước cửa phòng, hướng dưới lầu hô một câu: “Mai Nguy Hiểm, xâm nhập hệ thống theo dõi của Tổng cục dân chính là phạm pháp đấy, lần sau không cho làm như vậy nữa đó.”
Vừa mới nói xong, một đạo bạch quang xoẹt qua bên tai, ‘Ầm’ một tiếng, lọ hoa phía sau lưng bị tia laser đánh cho thành từng mảnh nhỏ.
Mai Truyền Kỳ nhìn đống mảnh vụn phía sau: “Ta kháo, Mai Nguy Hiểm, ngươi muốn mưu sát cha ruột a.”
Dưới lầu lập tức vang lên tiếng kêu non nớt giận dữ: “Không được kêu tên đầy đủ của con.” (ᗒᗣᗕ)
Mai Nguy Hiểm ghét nhất người khác gọi tên đầy đủ của mình, giống như chạm vào ranh giới nhẫn nại cuối cùng của bé vậy.
Mai Truyền Kỳ hừ hừ hai tiếng: “Người còn chưa có lớn, sao tính khí lại càng ngày càng tệ vậy.”
Trong miệng tuy nói như vậy, nhưng trên mặt lại không nén được nụ cười cưng chiều.
Dưới lầu Mai Nguy Hiểm thấy Mai Truyền Kỳ đi vào phòng, đem màn hình theo dõi dừng lại tại hình ảnh Phong Tĩnh Đằng mặc quân phục màu đen.
Đem Phong Tĩnh Đằng từ đầu tới chân tinh tế quan sát một lượt. Bỗng nhiên, đôi mắt xinh đẹp khẽ giương lên ý vị thâm trường.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Mai Nguy Hiểm lấy lại tinh thần, đi tới cửa, liền thấy trong camera theo dõi xuất hiện một nam nhân mặc quân phục màu đen đang đứng trước cửa ấn chuông.