Phong Tĩnh Đằng quan sát xung quanh, căn nhà vô cùng rộng rãi, bố trí cũng phi thường ấm áp, trước cửa mỗi căn phòng ở lầu một đều treo một bảng hiệu nho nhỏ rất đáng yêu, trên bảng hiệu viết công dụng của từng phòng.
Trong đó, Mai Nguy Hiểm hướng dẫn hai người kia tiến vào phòng gắn bảng hiệu ‘Phòng đồ chơi của Nguy Nguy’, còn có hai phòng khác ghi là ‘Phòng làm việc của Nguy Nguy’ và ‘Phòng sách của Nguy Nguy’.
Ánh mắt Phong Tĩnh Đằng đột nhiên dừng lại máy chiếu trong phòng khách, ngẩn người ra.
Người trong màn hình không phải là mình sao?
Phong Tĩnh Đằng tiến lên nhấn nút quay lại trên màn hình liền thấy phát ra đoạn Vương Chí Nghiệp đi vào văn phòng, giúp mình cùng Mai Truyền Kỳ làm đăng ký kết hôn.
Anh khẽ cười, đứa nhỏ này quả nhiên đã biết hết mọi chuyện.
Phong Tĩnh Đằng xoay người đi lên lầu hai, lắc mình tránh qua người máy đang thu dọn những mảnh vỡ dưới đất, đứng trước cửa phòng Mai Nguy Hiểm đã chỉ.
Cửa phòng đang mở, trong phòng truyền ra tiếng nước ào ào cùng với thanh âm trầm thấp của nam tử đang ngân nga tiểu khúc. Căn phòng lấy màu lam đậm làm chủ đạo, màu trắng làm phụ trợ, bố trí vô cùng đơn giản, chỉ bày năm vật dụng màu trắng bên trong.
Phong Tĩnh Đằng đối với căn phòng này cảm thấy phi thường hài lòng, bởi vì không có vết tích của người khác trong phòng.
Đi vào phòng, đập vô mắt là ảnh chụp chung của Mai Truyền Kỳ, Mai Nguy Hiểm và Cố Quân Thanh để ở tủ đầu giường.
Phong Tĩnh Đằng không khỏi híp lại đôi mắt thâm thúy, tiến lên đem ảnh chụp chung nhẹ nhàng úp xuống phát ra một tiếng ‘cạch’ khe khẽ.
Cùng lúc, cửa phòng vệ sinh ‘bá’ một tiếng, bỗng nhiên bị người đẩy ra.
Phong Tĩnh Đằng ngẩng đầu, chỉ thấy Mai Truyền Kỳ trần truồng đứng ở cửa phòng vệ sinh, giơ súng laser màu trắng hướng vào mình, giống như một dã lang bị người khác xâm phạm lãnh địa, ánh mắt cực kỳ ác liệt.
Mai Truyền Kỳ thấy rõ người tới, ngẩn người: “Thượng tá, tại sao anh lại ở chỗ này?”
Lúc cậu đang tắm, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, hơn nữa, còn nghe tiếng con mình kêu chú mau vào nhà, còn tưởng rằng là đám bạn tốt biết được tin mình ra tù, đặc biệt chạy đến thăm hỏi nên cũng không để ý chuyện này, mãi đến tận khi có người đi vào phòng.
Thông thường đám bạn chí cốt đi vào phòng đều sẽ lên tiếng gọi ngay, thế nhưng lần này không nghe thấy đối phương nói gì, cho nên liền tưởng có người xấu lừa gạt con mình để mở cửa, tới gây phiền phức.
Phong Tĩnh Đằng lia mắt nhìn khắp thân thể trần trụi trắng nõn mà rắn chắc, mâu sắc trầm xuống. Cuối cùng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Mai Truyền Kỳ, trêu tức hỏi ngược lại: “Bạn lữ hợp pháp của tôi ở chỗ này, vậy cậu nói tôi tại sao lại đến đây?”
Mai Truyền Kỳ buồn cười liếc anh một cái: “Tôi chỉ là thấy Thượng tá bởi vì không thể giải thích chuyện đăng ký kết hôn với tôi cho người nhà hoặc là Văn gia, cho nên mới đến chỗ này tìm tôi?”
Cậu đem súng laser để trên bồn rửa mặt, ngay trước mặt Phong Tĩnh Đằng tiếp tục rửa bọt xà phòng trên người, không chút ngượng ngùng.
Phong Tĩnh Đằng đi lên dựa vào cạnh cửa phòng vệ sinh, để cho mình thấy rõ ràng hơn một chút. (nhìn rõ cái giề ≖ᴗ≖)
Nước nóng tạo ra một luồng sương màu trắng nhẹ nhàng vây quanh cơ thể nam nhân, bọt nước trong suốt theo đường cong rắn chắc chảy xuống, khiến cho thân thể xích lõa trắng noãn thon dài càng thêm gợi cảm mê người, đặc biệt là đôi chân dài đang khép lại kia càng hấp dẫn hơn.
Anh cảm thấy Mai Truyền Kỳ lớn lên nhìn rất đẹp, gương mặt trắng nõn, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, khóe môi xinh đẹp bất kể là mím môi hay giương lên, đều lộ ra một cỗ vị đạo ma mãnh cùng biếng nhác, còn có cặp mắt phượng kia, đặc biệt có tính khiêu khích, tùy ý liếc một cái là có thể dễ dàng khơi mào dục vọng của người khác.
Người như vậy thoạt nhìn rất mâu thuẫn, tính khí thực tùy ý, một điểm cũng không giống người của quân đội. Thế nhưng, lúc phát ra khí thế sắc bén, lại khiến người khác khó có thể bỏ qua.
Sau một lúc lâu, Mai Truyền Kỳ cũng không thấy Phong Tĩnh Đằng mở miệng nói chuyện, nghi hoặc ngẩng đầu lên, liền thấy Phong Tĩnh Đằng nhìn hắn như có điều đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Khóe môi nhếch lên, ưỡn ưỡn hạ thân, chế nhạo nói: “Thượng tá, có phải cảm thấy của tôi lớn hơn của anh không, khiến anh nhìn mà ghen tị a?”