Phong Tĩnh Đằng nghe được hai chữ ‘Ly hôn’, hai mắt đột nhiên nheo lại, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm bất minh.

Mai Truyền Kỳ thấy đối phương không lên tiếng, thúc giục: “Anh bây giờ hẳn phải nhìn rõ tôi không phải là đối tượng kết hôn rồi chứ?”

Vương Chí Nghiệp nhịn không được lạnh giọng xen vào: “Coi như là sai đối tượng kết hôn thì cũng không thể ly hôn.”

Mai Truyền Kỳ ninh mi: “Vì sao?”

“Luật hôn nhân có quy định, phu phu kết hôn chưa tròn một năm thì không được ly hôn.”

Người này thật không biết suy xét gì cả, cũng không ngẫm lại Thượng tá đã chẳng thèm để ý hắn là đào binh, nguyện ý kết hôn, đó là vinh hạnh của hắn, vậy mà còn muốn ly hôn.

Mai Truyền Kỳ nhớ tới luật hôn nhân đúng là có quy định điều này, buồn bực gãi lên bộ tóc giả: “Vậy cũng tốt, tôi một năm sau lại tới ly hôn, bất quá, ủy khuất Thượng tá cùng bạn lữ phải chờ thêm một năm nữa.”

Dù sao thì một năm trôi qua rất nhanh, chỉ cần cậu không nói, thì sẽ không có người nào biết chuyện sau khi mình và Quân Thanh ly hôn xong, liền lập tức cùng một nam nhân kết hôn.

Mai Truyền Kỳ nhìn đồng hồ trên quang não lúc này đã là 17h25’, đã quá giờ tan học của đứa con bảo bối nhà mình rồi. Sau khi về nhà, nhất định sẽ được gặp Nguy Nguy.

Cậu không trì hoãn thêm nữa, mang kính cùng khẩu trang lên, vội vã xoay người rời đi.

Vương Chí Nghiệp nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng: “Thượng tá, ngài không định đuổi theo sao?”

Phong Tĩnh Đằng đeo kính râm, thâm ý cười: “Cậu ấy chạy không thoát được đâu.”

——

Mai Truyền Kỳ ngồi vào xe huyền phù của Giản Dực, liền thấy Giản Dực nhìn quang não cười đến không ngậm miệng lại được.

Giản Dực đưa tay lên vai cậu vỗ một cái, nhịn cười nói: “Tiểu tử nhà cậu thật là âm hiểm.”

Mai Truyền Kỳ nghi hoặc nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

“Tự mình xem đi.” Giản Dực đem quang não đưa qua.

Trên quang não, tất cả đều là hình ảnh ‘sệch-xi’ của Văn Khải Khang. Hơn nữa, chưa được nửa tiếng, lượt xem đã quá ngàn vạn, tốc độ lan truyền phi thường mạnh mẽ.

Mai Truyền Kỳ hừ lạnh: “Ai bảo hắn khiến em trai hắn gây phiền phức cho Nguy Nguy, hiện tại chỉ chụp một tấm ảnh cũng đã quá tiện nghi cho hắn rồi. Bất quá, làm sao cậu biết là tôi làm.”

“Đương nhiên là Quân Thanh nói, lần này, Văn gia cùng Phong Gia thực vô cùng mất mặt.”

“Chuyện này có quan hệ gì với Phong gia?”

Giản Dực không trả lời mà hỏi lại: “Cậu nghĩ Văn Khải Khang vì sao đến Tổng cục dân chính hử?”

Mai Truyền Kỳ đầu óc xoay chuyển thật nhanh: “Cậu là nói Văn gia cùng Phong gia liên hôn?”

Nhắc đến Phong Gia, cậu đột nhiên cảm thấy không khỏe.

“Không sai, ngày hôm nay Văn Khải Khang đến Tổng cục dân chính bởi vì cùng với người vừa mới về Phong gia nhận tổ quy tông Phong Tĩnh Đằng đăng ký kết hôn.”

Mai Truyền Kỳ nghe đến Phong Tĩnh Đằng, lập tức nghĩ tới cái tên ở trong mục kia, không khỏi đỡ trán, vô lực nói: “Dực, cậu sao có thể nói ra sự thật tàn nhẫn đến như vậy chứ.”

Nguyên lai từ đầu tới cuối kẻ đầu sỏ là chính mình.

Nếu cậu không đem Văn Khải Khang đánh ngất xỉu ở trong toilet, thì e rằng sẽ không có chuyện kết hôn cùng Phong Tĩnh Đằng.

Giản Dực kỳ quái lia mắt qua: “Làm sao vậy?”

Mai Truyền Kỳ không muốn đem chuyện mất mặt như thế nói ra, tùy ý tìm cớ nói rằng: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, không biết lúc nào thì mới có người phát hiện ra Văn Khải Khang bị đánh ngất xỉu ở trong toilet.”

Giản Dực nghĩ đến bộ dáng chật vật của Văn Khải Khang, không khỏi cười ra tiếng: “Hắn bị cậu chỉnh thảm như vậy, Phong gia chỉ sợ cũng sẽ không còn muốn liên hôn với hắn nữa.”

Mai Truyền Kỳ oán thầm: Coi như Phong gia muốn Văn Khải Khang thì cũng phải chờ một năm sau nữa a.

——

Lúc này, tại toilet tầng mười Tổng cục dân chính, không ngừng truyền ra tiếng đánh vào cửa ‘Rầm rầm’ cùng với âm thanh ‘Ưm…ưm…’.

Hai nhân viên công tác vừa đi vào toilet, nghe được trong buồng phát ra tiếng động, mặt hơi nóng lên, xấu hổ liếc nhau, rồi lén lút chuồn ra ngoài.

Một tên trong đó cảm khái nói: “Tuổi trẻ bây giờ càng ngày càng phóng khoáng quá hể.”

Một gã khác thì cười trộm: “Nghe âm thanh này, liền biết là bên trong làm có bao nhiêu là kịch liệt a.”

Trong toilet, Văn Khải Khang nghe được đoạn đối thoại trên, tức giận đến thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.

Ngoài cửa, hai nhân viên trước khi rời đi còn hảo tâm kéo tấm biển ‘Nhà vệ sinh đang dọn dẹp, tạm ngừng sử dụng’ đặt ở trước cửa.

Hai người cười ái muội, trở lại trong phòng làm việc, thu thập văn kiện rồi đi về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play