Mai Truyền Kỳ sửng sốt.
Ha!! Phu phu hợp pháp? Cậu với vị Thượng tá này trở thành phu phu hợp pháp?
Mai Truyền Kỳ cho là Vương Chí Nghiệp đang trêu đùa bọn họ, liền buồn cười thuận theo nói: “Cảm ơn, chờ đến lúc tôi cùng anh ấy bày tiệc rượu, nhất định sẽ không quên đưa thiệp mời cho anh. Bất quá, tiền lì xì nếu như không đủ dày thì cũng không chiêu đãi anh nhập tiệc đâu.”
Đôi mắt đen thâm thúy của nam nhân dâng lên ý cười.
Vương Chí Nghiệp khóe miệng giật một cái.
“Tôi có việc phải đi trước, bái bai!” Mai Truyền Kỳ cười cười cầm lấy chứng minh thư, hướng hai người bọn họ tặng cho một cái hôn gió.
Nam nhân thấy Mai Truyền Kỳ không hề để ý đến chuyện hai người đã kết hôn, đáy mắt tinh quang chợt lóe, trước khi Mai Truyền Kỳ rời phòng làm việc, đối Vương Chí Nghiệp hỏi: “Anh xác định đã đem tôi cùng cậu ấy đăng ký kết hôn ghi nhớ vào hồ sơ?”
Mai Truyền Kỳ nghe tiếng, không khỏi thả chậm bước chân.
Nam nhân nhìn thân ảnh ở trước cửa, khóe miệng khẽ nhếch.
Vương Chí Nghiệp cười nói: “Thượng tá nếu như vẫn không yên tâm, hiện tại có thể điều tra quang não của tôi, trên màn hình chính là bản ghi chép cho thấy ngài cùng với Mai tiên sinh đã kết hôn.”
Vừa dứt lời, thân ảnh đang đứng trước cửa giống như gió bão mà đánh tới, đem Vương Chí Nghiệp đẩy qua một bên.
Mai Truyền Kỳ không thể tin trừng mắt nhìn quang não, hồ sơ của cậu ở mục Vợ/Chồng cư nhiên viết ba chữ ‘Phong Tĩnh Đằng’… “Mịa nó, này đang nói giỡn hả?”
Theo lý thuyết, sau khi ly hôn thì mục Vợ/Chồng hẳn phải là để trống, sao lại có thể xuất hiện tên của người khác chứ?
Mai Truyền Kỳ cảm thấy không phải mình hoa mắt, chính là quang não xảy ra vấn đề.
Cậu liên tục tải lại [nhấn F5] quang não, khi thấy phía dưới tài liệu hiện lên hai chữ ‘Ly hôn’, bất tri bất giác đem chuột nhấn vào.
Vương Chí Nghiệp thấy thế, vội vã ngăn cản Mai Truyền Kỳ, cả giận nói: “Mai tiên sinh, anh đang làm gì vậy?”
Mai Truyền Kỳ mắt trợn trắng: “Tôi còn phải hỏi anh đang muốn làm cái gì hử? Nếu như không nhớ lầm, tôi là tới ly hôn, làm sao trong nháy mắt liền kết hôn rồi?”
Vương Chí Nghiệp tức giận nói: “Này thì phải hỏi lại chính anh, là anh nói muốn kết hôn chứ còn ai vào đây nữa.”
Mai Truyền Kỳ trợn to hai mắt: “Tôi lúc nào nói muốn kết hôn a?”
“Vừa nãy là tự anh nói ‘Đương nhiên nguyện ý’ đó.”
Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút về chuyện lúc trước, thật là có nói qua câu nói này, buồn bực nói: “Tôi tưởng là anh đang hỏi tôi có nguyện ý ly hôn hay không.”
Vương Chí Nghiệp mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Kia là chuyện của anh, với lại thủ tục kết hôn đều đã làm xong hết rồi.”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Trong lúc nhất thời thật không biết nên nói cái gì mới hảo.
Vốn là đến ly hôn, cuối cùng, làm sao liền ma xui quỷ khiến lại cùng người xa lạ kết hôn?
Mai Truyền Kỳ hồi tưởng chuyện lúc trước, sau đó, sờ sờ kính râm cùng khẩu trang trên mặt, cảm giác đối phương hình như lầm đối tượng.
Cậu lia ánh mắt chuyển tới ‘Người xa lạ’ bên cạnh đến giờ vẫn chẳng hé răng, thần sắc bình tĩnh khiến cậu cũng không thể phác tác cơn giận dữ của mình: “Thượng tá, anh là đến kết hôn đi? Vậy anh có biết là mình đã lầm đối tượng kết hôn rồi không?”
Phong Tĩnh Đằng nhìn gương mặt bị kính râm và khẩu trang che lại, hài hước nói: “Thực sự là xin lỗi, cậu đem mặt bao thành như vậy, tôi thật không biết mình có nhận nhầm người không đây.”
Mai Truyền Kỳ nhất thời nghẹn lời.
Cậu buồn bực đem kính râm và khẩu trang kéo xuống: “Vậy anh bây giờ hảo hảo nhìn rõ đi, sau khi thấy rõ thì chúng ta liền ly hôn.”