Chiều tối hôm đó, Lão Ngư mang theo rượu cùng măng và gà đã luộc chín, tất cả bỏ vào chiếc gùi tre. Lão đeo gùi lên lưng, hướng thảng về dãy núi phía tây.
Nhiều năm uống rượu, thân thể lão không được tốt lắm, đường lên núi cũng không phải là dễ đi, vì thế bình thường lão nghĩ đến cũng lười. Nhưng hôm nay lão đặc biệt vui vẻ, dù có phái chống gậy mà đi lão cũng cam lòng.
Sống đến từng này tuổi, lão đã trải qua từ thời hoàng kim được thôn dân trọng vọng cho đến cả khi bị dìm dưới đáy tù tội. Còn thứ gì mà không thấy qua, ngẫm qua?
Hơi men kia phủ say tầm mắt lão, lại không che đi được những thứ mà lão muốn nhìn.
Chút tâm tư nhỏ của Dư Hòa khẳng định cũng không qua được mắt lão. Chỉ là ca nhi vốn có nỗi khó xử của ca nhi. Hổ hán tử hắn cũng thế.
Lại cũng chưa chắc sẽ thành, nhưng lão nguyện ý vì hai mệnh khổ ấy bỏ chút công sức; chỉ điểm cho hai đứa một lối đi. 
Nhà của Hổ hán tử không ở quá sâu trong núi mà gần hơn với sườn núi, thuận tiện cho hắn có thể nhìn ra xa. Dù rằng không thấy được sinh hoạt của thôn dân, nhưng có thể thấy được khói bếp vương vất mỗi hoàng hôn. Đối với hắn, như thế cũng bớt đi phần nào cô tịch.
Mặt trời khuất núi, bóng tối dần buông. Hổ hán tử đứng dậy, phủi chút bụi cỏ dính trên quần áo rồi quay lưng trở về căn nhà gỗ, cũng là trở về với sự trống trải trong lòng.
Trước đây hắn cũng đã từng có mộng tưởng về một mái ấm của riêng hắn. Nơi hắn sẽ có người thương bầu bạn, và thậm chí có cả hài tử bế ở trên tay.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play