Chương 31: Ai sủng hạnh ai (H)
Ôn Doanh đi rồi quay lại, cửa phòng phía sau đã khép kín, hắn đứng ở phòng ngoài, im lặng chờ Lăng Kỳ Yến dặn dò.
Phòng ngoài chỉ thắp hai chiếc đèn, phòng trong tối om, bị ngăn bởi một bức bình phong.
Lăng Kỳ Yến ngồi sát mép giường, lạnh mặt quan sát người đứng dưới ánh đèn qua bức bình phong, Ôn Doanh vẫn bình tĩnh như thường, có vẻ cũng không hiểu sao y lại gọi hắn tới.
Lăng Kỳ Yến cảm thấy khó chịu trong lòng, y ghét nhất là dáng vẻ gặp chuyện chẳng sợ này của Ôn Doanh, giống như mọi việc bên ngoài đều không thể quấy nhiễu đến vẻ điềm tĩnh của hắn, y lạnh giọng ra lệnh: “Cởi đồ ra.”
Ôn Doanh nhíu mày, im lặng không nói một hồi rồi giơ tay cởi thắt lưng và áo ngoài.
“Cởi luôn áo trong.”
Ánh mắt Ôn Doanh hơi thâm thúy, hắn cởi áo trong ra, nửa người trên trần trụi hiện ra trước mắt Lăng Kỳ Yến.
Y vẫn chưa chịu tha cho đối phương: “Cởi tiếp đi.”
Ôn Doanh không nhúc nhích nữa.
Lăng Kỳ Yến thấy vậy thì mất kiên nhẫn nói: “Bản vương bảo ngươi cởi tiếp đi.”
Trái cổ của Ôn Doanh trượt lên trượt xuống, hắn cởi luôn quần lót, cả người đều trần như nhộng.
Lăng Kỳ Yến không thấy rõ vẻ mặt của Ôn Doanh qua bức bình phong, y chỉ nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, không hề chớp mắt.
Cơ thể của Ôn Doanh phản chiếu lên bức bình phong, tạo ra cái bóng mờ ảo càng khiến người ta suy nghĩ miên man.
Nhìn chốc lát, Lăng Kỳ Yến mới ra hiệu cho hắn: “…Tắt đèn đi, thấy tấm khăn lụa đen trên bàn không, cầm lấy bịt mắt của ngươi lại, sau đó vào đây.”
Đèn bị thổi tắt, cả phòng tối om, Ôn Doanh buộc khăn lên đầu để bịt mắt, cũng che đi sắc màu u ám trong mắt.
Hắn vòng qua bức bình phong, bước vô trong, đến cạnh giường thì dừng chân, một đôi tay quấn lên, bấu víu vào tay Ôn Doanh, hơi thở ấm áp quen thuộc bỗng phả lên người hắn.
Ôn Doanh bị đè xuống giường, Lăng Kỳ Yến ngồi dạng chân trên người hắn, khom lưng ghé sát tai hắn thầm thì: “Tú tài nghèo, lát nữa dù bản vương có làm gì, ngươi cũng không được lên tiếng hay giãy giụa, nghe rõ chưa?”
Ôn Doanh khàn giọng hỏi: “Điện hạ định làm gì vậy?”
Lăng Kỳ Yến nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng hỏi, bản vương làm cái gì ngươi cũng không được hỏi.”
Trái cổ Ôn Doanh cứ trượt lên trượt xuống.
Lăng Kỳ Yến sờ mó lung tung khắp người hắn như con mèo con, cái lưỡi mềm mại liếm ướt gáy hắn, bóng tối càng khuếch đại cảm giác lên mấy chục lần, khiến nhịp thở của Ôn Doanh dần nặng nề hơn, hắn vô thức giơ tay bóp mạnh eo y.
Lăng Kỳ Yến với tay ra sau, lục lọi giữa hai đùi Ôn Doanh, chạm tới “thứ kia” của hắn.
Ôn Doanh thở hổn hển, hắn nằm im để mặc Lăng Kỳ Yến nắm “em trai” nặng trĩu của mình vuốt ve bóp nắn.
“Thứ kia” nhanh chóng cương cứng trong tay Lăng Kỳ Yến, dựng đứng lên, chọt thẳng khe mông mềm mại của y.
Lăng Kỳ Yến vô thức nuốt nước bọt, y chống một tay xuống ngực Ôn Doanh, tay còn lại loạt xoạt kéo quần lót của mình ra, nắm lấy “thứ kia”, chầm chậm ngồi xuống.
“Cúc hoa” bí ẩn vừa bị y “chơi” một hồi trước đó, còn thoa thuốc mỡ khắp nơi nên đã ướt đẫm từ lâu.
Ôn Doanh cảm nhận “em trai” đang được nơi mềm mại căng mịn đó nuốt vào từng chút một, khiến nhịp thở của hắn hoàn toàn rối loạn, hai tay đặt bên eo Lăng Kỳ Yến càng bóp chặt hơn.
Cảm giác này làm người ta bứt rứt không thôi, động tác của Lăng Kỳ Yến lại quá chậm, không theo trình tự gì cả, mất một hồi lâu mới nuốt trọn được hết, y thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, phải ngừng lại tí xíu, rồi chầm chậm lắc lư eo, nỗ lực để “thứ kia” có thể ma sát vào điểm sung sướng nhất của mình.
Một lần, hai lần, ba lần…sau khi cố gắng phun ra nuốt vào mười mấy lần, Lăng Kỳ Yến bắt đầu cảm thấy hơi nản mà rên hừ hừ vài tiếng, lúc này Ôn Doanh chợt đẩy người lên, đâm mạnh vào cơ thể y.
Lăng Kỳ Yến chợt rít một tiếng, ngửa đầu ra sau, y chưa kịp thích ứng, hắn đã đâm rút liên hồi, khiến Lăng Kỳ Yến vừa tỉnh táo lại phải há miệng thở hổn hển, rên rỉ từng tiếng ngọt ngào quyến rũ.
Ôn Doanh siết chặt eo Lăng Kỳ Yến, dồn sức đẩy đối phương xuống giường, xoay người đè lên, nâng hai chân y ngang hông mình, rồi mới gỡ bỏ lụa đen đang che mắt bằng một tay, tay kia thì nắm cằm y, hôn ngấu nghiến.
“Không cho hôn…”
Lăng Kỳ Yến xoay mặt né tránh theo phản xạ, lại bị Ôn Doanh đẩy trở về, môi lưỡi cả hai cứ dây dưa qua lại, hắn mặc kệ tất cả mà khuấy đảo khắp miệng đối phương, nửa người dưới ra sức “làm chết” y.
Lăng Kỳ Yến vừa đau vừa sảng khoái, muốn gào lên, nhưng tất cả âm thanh đều bị Ôn Doanh nuốt sạch, nước bọt không ngừng trào ra trượt xuống theo khóe miệng.
Đôi tay của hắn lướt khắp người Lăng Kỳ Yến, ngắt ra mấy vết hằn sâu, hung khí dữ dằn chôn trong cơ thể y đâm mạnh rút nhanh liên hồi, da thịt chạm vào nhau tạo ra từng tiếng “bành bạch” kéo dài dai dẳng, dường như chân giường cũng bị bọn họ lay cho vỡ nát.
Đêm khuya.
Lăng Kỳ Yến ngơ ngác không biết “tiết ra” bao nhiêu lần, “bên dưới” đã nhầy nhụa cả lên, y vừa khóc vừa gào, nhưng Ôn Doanh chẳng chịu tha cho y, mãi đến khi “thứ kia” căng tràn, hắn mới đâm mạnh thêm mấy phát rồi “bắn” thẳng vào nơi sâu nhất của đối phương.
Lăng Kỳ Yến chịu hết nỗi nên đẩy Ôn Doanh ra, hắn không nhúc nhích mà lướt môi qua gáy y, “em trai” hơi mềm dần cương lên, lại đè xuống người đối phương lần nữa, bắt đầu đong đưa eo.
Cuối giờ Hợi, Lăng Kỳ Yến nằm sấp trên giường thở dốc, mệt đến mức không nâng nổi một ngón tay, cả người dính dớp mồ hôi.
Ôn Doanh vén mái tóc ẩm ướt của Lăng Kỳ Yến qua bên, hôn xuống vai y, nhưng bị y khó chịu đẩy ra: “Dừng lại, bản vương mệt mỏi, ngươi có thể đi rồi.”
Người sau lưng kìm nén thở khẽ một hơi, rồi ngồi dậy, im lặng rời giường, đến phòng ngoài nhặt quần áo bị vứt lung tung dưới đất.
Ôn Doanh mặc đồ đàng hoàng xong mới thắp đèn lên, đứng yên nhìn người đang nằm sấp thoải mái trên giường qua bức bình phong một hồi.
Lăng Kỳ Yến quay đầu vào trong, dường như đã ngủ.
Lúc này, tất cả cảm xúc mãnh liệt nhốn nháo trong lòng đã lắng xuống hết, Ôn Doanh nhắm mắt lại, quay người rời đi.
Giang Lâm trông coi một mình bên ngoài, sắp gục đến nơi rồi.
Hồi nãy sau khi Ôn Doanh vào phòng, ông ta cũng biết ý đuổi sạch những người khác, không để bọn họ canh giữ bên ngoài, đợi một hồi lâu thì loáng thoáng nghe thấy “âm thanh” kia, nhưng ông ta không dám đoán chuyện gì đang xảy ra trong đó.
Ôn Doanh ra khỏi phòng, Giang Lâm muốn nói chuyện với hắn, thế mà tên này chẳng thèm liếc nhìn ông ta lấy một lần, chỉ bình tĩnh bước về phía bóng tối dày đặc.
Đến khi Giang Lâm tỉnh táo lại, bóng lưng của Ôn Doanh đã ở xa tít, hắn ta nhịn không được phải chửi hắn mấy câu, chiếm nhiều lợi từ Dục Vương điện hạ như vậy mà còn chưa hài lòng nữa, tỏ thái độ cho ai xem thế!
Giang Lâm mở cửa phòng, rụt rè tiến vào, không dám tới quá gần, đứng ở phòng ngoài, dè dặt hỏi: “Điện hạ, ngài đã ngủ chưa? Cần tắm rửa không?”
Mi mắt Lăng Kỳ Yến giần giật, đúng là y đang mơ màng, sắp ngủ thiếp đi, lần này cuối cùng y cũng “nổi hứng” thật, tuy y rất ghét một vài biểu hiện của tên tú tài nghèo kia, nhưng thôi, nhìn hắn nỗ lực hầu hạ mình thoải mái đến vậy, Lăng Kỳ Yến quyết định rộng lượng bỏ qua cho đối phương.
Giang Lâm lại gọi mấy tiếng, Lăng Kỳ Yến mới uể oải trả lời, y dặn dò: “Bản vương muốn tắm rửa, ngươi thay đệm giường mới đi.”
Lúc ngồi xuống bể tắm, Lăng Kỳ Yến có cảm giác như toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều thoải mái giãn ra, y thở một hơi đầy thỏa mãn. Giang Lâm quỳ gối bên cạnh bóp tay cho Lăng Kỳ Yến, ông ta cúi đầu, không dám nhìn mấy dấu vết đậm nhạt xuất hiện khắp người y.
Đầu óc Lăng Kỳ Yến dần tỉnh táo hơn, có lẽ y đã nhận ra thái giám kế bên đang khó chịu, nên lạnh giọng nhắc nhở ông ta: “Chuyện tối nay…”
“Nô tỳ không biết gì cả, nô tỳ vừa mù vừa điếc vừa câm!”
Lăng Kỳ Yến hài lòng, cảm thấy đối phương rất thông minh.
Y là Dục Vương điện hạ cao quý, dù sự thật là gì, thì tên tú tài nghèo kia cũng là người được y “sủng hạnh”, còn những việc khác y không chịu thừa nhận đâu.
Sáng hôm sau, qua giờ Thìn, Ôn Doanh tới viện chính thỉnh an.
Lăng Kỳ Yến vừa dậy, mới ăn sáng xong, đang uể oải dựa vào giường uống trà, thấy Ôn Doanh đến, bèn liếc nhìn hắn.
Tú tài nghèo lại trở về dáng vẻ đưa đám như cũ, nào giống cái tên cầm thú hung hăng xém nữa “chơi” nát y hôm qua.
Lăng Kỳ Yến thầm nghĩ đâu mới là tính cách thật của tên này? Nhìn thì cao thượng, nhưng thật ra dã tâm hừng hực, trông chẳng có tí ham muốn nào, còn ra vẻ ghét tranh với đời, vậy mà vẫn dám giết người, cũng chưa từng sợ hãi mình, thậm chí cả gan làm những chuyện xúc phạm bề trên, khiến y không thể hiểu nỗi hắn.
Lăng Kỳ Yến có dự cảm sau này e rằng rất khó khống chế được tên này, nhưng y ăn quen mùi rồi, không nỡ đuổi người đi.
… Thôi, cứ đợi đến khi y chán ngấy đã.
Do tối qua ngủ muộn quá, nên giờ Lăng Kỳ Yến vẫn hơi mơ màng, bèn phớt lờ tên tú tài nghèo kia.
Ôn Doanh quan sát vẻ mặt của y.
“Sao trông điện hạ uể oải thế, mới sáng sớm đã mệt rồi à?”
Ôn Doanh mở miệng nói, Lăng Kỳ Yến nghe ra ý chế nhạo trong lời nói của hắn, y hơi nhíu mày, giơ chân đá hắn một cái: “Quỳ xuống.”
Ôn Doanh cuộn tay thành nắm đấm, khuỵu gối xuống.
Lăng Kỳ Yến nắm cằm hắn bằng hai ngón tay, nhìn đôi mắt hờ hững của hắn, hơi híp mắt, mỉm cười nói: “Tú tài nghèo, ngươi đang giận bản vương à? Ngươi có quyền gì giận bản vương chứ?”
Ôn Doanh hỏi y: “Tối qua điện hạ vui không?”
Lăng Kỳ Yến lập tức nghẹn lời, y tức giận nói: “Bản vương sủng hạnh ngươi là ngươi có phúc, ngươi đừng ỷ mình được cưng chiều mà tỏ ra kiêu căng, làm dáng với bản vương.”
Ôn Doanh vặn lại: “Điện hạ sủng hạnh học trò à?”
Lăng Kỳ Yến nổi nóng vung tay lên, nhưng chợt khựng lại trên không trung một lát, lúc hạ xuống đã đổi sang vỗ nhẹ mặt Ôn Doanh, vừa vỗ từng cái nhẹ hều vừa nói lời khó nghe: “Đồ tú tài thối tha, đừng quên thân phận của ngươi, ngươi nghĩ bản vương dễ tính thật sao?”
Ôn Doanh nắm tay y, kéo ra khỏi mặt mình, bình tĩnh nói: “Học trò luôn nhớ kỹ điều này.”
Hắn luôn nhớ rõ hắn và Lăng Kỳ Yến khác nhau như trời và đất. Nhưng hắn không phục.
“Ngươi nhớ mà ngươi còn dám làm thế với bản vương ư?” Câu nói đó đã thành công chọc giận Lăng Kỳ Yến.
Ôn Doanh lạnh giọng nhắc nhở y: “Đêm qua là điện hạ gọi học trò đến, là điện hạ bắt học trò cởi đồ rồi leo lên giường, là điện hạ chủ động ngồi xuống…”
“Ngươi câm miệng cho bản vương, câm miệng ngay.”
Lăng Kỳ Yến tức điên máu, y nhào vào Ôn Doanh, định đánh hắn, cuối cùng ngã khỏi giường, đụng trúng ngực đối phương, khiến cả hai té lăn ra đất, sau đó y cưỡi trên người Ôn Doanh, bóp mạnh cổ hắn.
Ôn Doanh để mặc y bóp cổ mình, đến khi sắp ngạt thở mới hất mạnh người kia xuống, xoay người đè lại.
Ánh mắt hiếm khi hung ác của hắn nhìn chằm chằm Lăng Kỳ Yến, y sững sờ, lập tức nảy ra ý định trốn tránh trong đầu, lúc tỉnh táo lại thì càng giận điên tiết.
“Ngươi dám làm vậy với bản vương! Bản vương muốn giết ngươi!”
“Được rồi.”
Ôn Doanh buông lỏng tay, rời khỏi người Lăng Kỳ Yến.
“Nếu điện hạ nuốt không trôi cơn giận này, muốn phạt học trò thì cứ thẳng tay làm đi.” Giọng của Ôn Doanh cứng nhắc, mặt mày còn đáng ghét, trong mắt chẳng nhuốm tí sợ hãi nào.
Lăng Kỳ Yến tức đỏ mắt: “Ngươi cút đi.”
Ôn Doanh dán mắt vào y, sau trận nhốn nháo này, Lăng Kỳ Yến vốn chưa mặc đồ đàng hoàng lại bị kéo cho lộn xộn hơn, tóc tai cũng rối tung, há miệng thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng, đuôi mắt đỏ chót như vừa bị ai đó bắt nạt tàn nhẫn.
… Như là vừa bị hắn bắt nạt vậy.
Những hình ảnh kiều diễm đêm qua tự dưng hiện lên trong đầu Ôn Doanh, hắn cúi xuống, nhượng bộ y: “Học trò đã vượt quá khuôn phép, xin điện hạ đừng trách.”
Lăng Kỳ Yến chưa kịp nói gì, Ôn Doanh đã vòng tay qua nách y, nhấc người đang nằm dưới đất lên, vuốt nhẹ lưng y để an ủi: “Điện hạ đứng dậy đi, mặt đất lạnh lắm, đừng nằm dưới đó.”
Lăng Kỳ Yến đẩy hắn ra nhưng đẩy không được, Ôn Doanh bế ngang đối phương lên, thả xuống giường nhỏ, rồi đắp chăn cho y.
Lăng Kỳ Yến giơ chân đinh đá hắn nhưng bị Ôn Doanh cản lại: “Đừng lộn xộn nữa, học trò sai rồi, xin điện hạ bớt giận.”
Lăng Kỳ Yến hỏi: “Ngươi biết ngươi sai ở đâu chưa?”
“Học trò chọc giận điện hạ, đây là lỗi của học trò.”
Lăng Kỳ Yến hừ nhẹ.
Tên này nói thế để dỗ y thôi, chứ thật ra hắn chỉ thích tranh cãi khiến mình tức điên lên.
Ôn Doanh vẫn quỳ gối kế bên giường bóp chân cho Lăng Kỳ Yến, sau một hồi được bóp đến thoải mái, y cũng bớt giận hơn. Lăng Kỳ Yến ngấm ngầm oán hận, tên tú tài khốn khiếp kia phải bị y mắng và đánh cho một trận mới bằng lòng nhận thua, đúng là mắc nợ hắn mà.
Lúc thấy Ôn Doanh ngoan ngoãn nghe lời, tâm trạng của Lăng Kỳ Yến mới dần tốt lên, trên mặt lại nở nụ cười, Ôn Doanh im lặng nhìn y.
Vị tiểu điện hạ này chính là như vậy, dễ giận dễ quên, là người vô tư vô tâm nhất.
Thế cũng tốt, người như y mới có thể sống tự do thoải mái.
Lăng Kỳ Yến muốn ăn quýt, nên cầm một trái trên bàn con lên, ném vào người Ôn Doanh, vênh mặt hất hàm ra lệnh cho hắn: “Lột quýt cho bản vương ngay.”
Ôn Doanh không chụp lấy, trái quýt kia đập trúng cánh tay hắn, sau đó rơi bình bịch xuống đất.
Ôn Doanh xoay người tìm kiếm, hắn chợt có cảm giác vừa đạp phải thứ gì đó, tiện tay nhặt lên, còn chưa kịp nhìn rõ món đồ trong tay, Lăng Kỳ Yến đã hoảng hốt nhào tới, cướp vật kia đi, rồi đổi sang vẻ mặt khác, mắng hắn: “Ngươi làm gì vậy! Không được động vào đồ của bản vương!”
Lăng Kỳ Yến luống cuống nhét vật đó dưới bàn con, Ôn Doanh bình tĩnh nhìn y, sau đó giơ tay nhéo nhẹ cẳng chân của y một cái.
Lăng Kỳ Yến kêu “Á” một tiếng, ngã xuống giường nhỏ, tay Ôn Doanh lướt qua y, moi đồ vật dưới bàn con ra.
Là một xâu Miến Linh.
(*Miến Linh: Xem chú thích hình ảnh ở chương 29, đại loại là một xâu chuông Myanmar ý.)
Lăng Kỳ Yến muốn giật lại, Ôn Doanh nhíu mày quan sát xâu đồ vật này.
Y giẫm mạnh chân một cái, nhào lên người Ôn Doanh, mặt mày nhuốm vẻ xấu hổ xen lẫn tức tối: “Ngươi không được sờ mó lung tung đồ của bản vương!”
Lăng Kỳ Yến cũng không biết sao món đồ đó lại rơi xuống dưới chân, hình như mấy ngày trước y đã dùng nó trên chiếc giường này, rồi tiện tay nhét xuống bàn con, sau đấy quên mất tiêu, có lẽ hồi nãy vật lộn với Ôn Doanh đã kéo nó theo.
Ôn Doanh nhéo nhẹ xuống điểm nhạy cảm trên eo Lăng Kỳ Yến, khiến y mềm nhũn ngã thẳng vào ngực hắn, hắn mượn thế đè người lại.
Lăng Kỳ Yến chưa kịp chửi ầm lên, Ôn Doanh đã ghé sát tai y trầm giọng hỏi: “Điện hạ, là ai cho ngài thứ này?”
“Liên quan gì tới ngươi?”
Lăng Kỳ Yến tách khỏi người Ôn Doanh, cướp lại đồ vật, nhét về chỗ cũ, rồi hờ hững nói: “Bản vương đã nói rồi, ngươi phải nhớ rõ thân phận của mình, đừng lắm lời quá.”
“Đây là cái gì?”
“Là đồ chơi bản vương định tặng cho Lục đệ.” Lăng Kỳ Yến trả lời một cách đàng hoàng trịnh trọng, vẫn chưa nhận ra mình đang đỏ mặt.
Ôn Doanh không vạch trần y.
Hồi trước lúc còn học ở huyện, mấy học trò cũng thường tụ lại tám chuyện “giường chiếu”, tuy Ôn Doanh không có hứng thú gì, nhưng hắn biết rất nhiều món, Lăng Kỳ Yến không muốn thừa nhận cũng chẳng sao.
Y cũng chỉ dùng vật kia trên người y thôi.
Lăng Kỳ Yến vừa thẹn vừa giận, thấy Ôn Doanh không muốn hỏi đây là vật gì thì hơi yên tâm, y hắng giọng một cái, định đổi chủ đề: “Ngươi thi xong rồi mà vẫn phải học tiếp sao? Cần quay về Quốc tử giám không?”
“Trước khi bảng trúng cử được dán thì không cần, có kết quả mới tính tiếp được.”
Lăng Kỳ Yến nghe vậy, bèn đảo tròng mắt: “Vậy ngươi theo bản vương đến trang viên chơi đi, nửa tháng sau hẵng về.”
Ôn Doanh nhìn y: “Điện hạ lại muốn mời người tới trang viên à?”
“Được rồi, biết ngươi ghét đám người kia rồi, chỉ cần ngươi làm bản vương vui, bản vương sẽ không gọi chúng tới.”
Ôn Doanh gật đầu: “Được.”
Hết chương 31.
Yu có lời muốn nói: Chương này chỉ thấy Yến mất mặt và Doanh bố láo, mà nói thật từ lúc Doanh vào vương phủ, chưa thấy Doanh chịu thiệt bao giờ, toàn là Yến thiệt thôi, vừa bị Doanh chọc tức, vừa bị đè, tức xong vẫn phải chăm chồng ăn, chồng ngủ, chồng học, chồng thi, sau Doanh thi về lại đè lại chọc điên Yến tiếp. Dii bảo tên thật truyện này là “Kim chủ khốn khổ và tiểu thịt tươi mất dạy nhà cậu ấy.”