Chương 10: Trêu hoa ghẹo nguyệt
Mấy ngày sau, phủ Dục vương đón tiếp một vị khách quý, là Quận chúa Tích Hoa. Nàng đến một mình, chỉ dẫn theo vài người hầu, nói là đến chơi với Lăng Kỳ Yến.
Lăng Kỳ Yến nằm trên ghế quý phi trong đình hóng gió dưới bóng cây, đang nghe nhạc uống trà, không thèm đứng dậy đón khách, chỉ híp mắt hờ hững chỉ tay, ý bảo vị tiểu quận chúa này tìm đại chỗ nào đó mà ngồi.
Quận chúa Tích Hoa cười toe toét ngồi xuống. Từ nhỏ, nàng và Lăng Kỳ Yến đã cùng nhau lớn lên bên cạnh Thái hậu, nghịch ngợm thành thói, chẳng thèm để ý những nghi thức xã giao kia, cứ vô tư sai người hầu bóc vỏ nho cho mình.
Lăng Kỳ Yến uể oải hỏi nàng: “Hôm nay ngọn gió nào thổi muội đến đây thế? Trong phủ của ta không còn thứ gì đáng tiền để muội phá nữa đâu.”
Quận chúa Tích Hoa chế nhạo: “Đại biểu ca keo kiệt thật đó! Muội chỉ mới vào cửa thôi mà huynh đã sợ bóng sợ gió muội chiếm đồ tốt trong phủ mình rồi.”
“Không đúng à? Vậy muội đến đây làm gì?” Lăng Kỳ Yến nhướng một bên lông mày nhìn nàng.
Tròng mắt của tiểu Quận chúa đảo một vòng, cười hì hì ghé sát vào y. Lăng Kỳ Yến nhíu mày, nâng cây quạt trong tay ngăn nàng lại: “Nam nữ thụ thụ bất thân. Muội cách xa bản vương ra tí đi.”
“Còn giả vờ chính nhân quân tử gì nữa.” Quận chúa Tích Hoa nhỏ giọng lầu bầu, thoáng chốc đã đổi sang gương mặt nịnh nọt tươi cười, “Thì như vậy nè, nghe nói gần đây phủ của đại biểu ca vừa nhận một Tú tài của Quốc Tử Giám làm môn khách hả?”
Thì ra là tới vì Ôn Doanh, không phải muốn đồ tốt trong phủ mà là muốn người của y.
“Phải thì sao?” Lăng Kỳ Yến bình tĩnh trả lời.
“Hôm nay hắn có đến đây không? Quốc Tử Giám cho nghỉ lễ đồng án, hắn nên ở trong quý phủ chứ? Gọi hắn đến cho muội nhìn tí đi.”
Lăng Kỳ Yến không thèm để ý nàng: “Một tiểu cô nương chưa lấy chồng như muội lại chạy đến quý phủ của bổn vương đòi xem nam nhân, muội thấy hợp lẽ sao? Chốc nữa ta mách cô mẫu, muội tự suy xét đi.”
“Vậy muội sẽ đi mách hoàng tổ mẫu, huynh dám chơi nam nhân ở quý phủ!”
Lăng Kỳ Yến: “. . . .”
Chịu thôi, dù Thái hậu thương y, nhưng nếu biết y tìm cách dẫn người khác về phủ, chắc chắn sẽ xách y vào cung dạy dỗ một phen. Lăng Kỳ Yến không muốn nghĩ cách đối phó đâu.
“Ngắm thì được, nhưng chỉ ngắm thôi, đừng nghĩ những chuyện không nên nghĩ.”
Lăng Kỳ Yến quăng ra câu này, rồi bảo Giang Lâm cử người đi gọi Ôn Doanh tới đây.
Ôn Doanh nhanh chóng đến viện chính. Dường như hắn không ngờ có người ngoài ở đây, đành đứng một bên im lặng.
Quận chúa Tích Hoa đang hớn hở kể cho Lăng Kỳ Yến nghe về những chuyện xảy ra bên ngoài trong hai ngày nay. Hôm trước là tiết Hạ chí*, Thái tử Lăng Kỳ Ngụ thay mặt Hoàng đế đến tế đàn cúng bái, nào ngờ nghi thức mới tiến hành được một nửa thì không biết từ đâu xông ra hai con chó điên cuồng cắn xé lung tung, phá tan tành nơi cúng tế, khiến người ngã ngựa đổ, Lăng Kỳ Ngụ bị dọa cho sợ mất hồn, ngồi bệt xuống đất, chẳng còn chút gì là uy nghiêm của Thái tử.
(*Tiết Hạ chí: vào ngày 21 hoặc 22 tháng 6, ngày dài nhất và đêm ngắn nhất trong năm.)
Tiểu Quận chúa vừa nói vừa cười ha ha, trong lời nói ẩn chứa ý hả hê khi người khác gặp họa. Nàng biết Lăng Kỳ Yến và Thái tử ghét nhau, nàng cũng không thích tên Thái tử độc ác luôn bắt nạt bọn họ hồi nhỏ này, nên vui vẻ chia sẻ chuyện xui xẻo kia của gã với Lăng Kỳ Yến.
Lăng Kỳ Yến bình tĩnh uống trà, không hề ngạc nhiên: “Thật không? Từ bé lão nhị đã sợ chó, không bị dọa cho tè ra quần đấy chứ?”
“Dù sao thì nghi lễ cũng bị bỏ dở giữa chừng rồi.”
Thay mặt Hoàng đế cúng bái, cuối cùng lại bị hai con chó phá sạch sành sanh. Chuyện này mà truyền ra ngoài, e là mặt mũi thể diện gì của Lăng Kỳ Ngụ cũng đi tong hết sạch.
Lăng Kỳ Yến bật cười: “Vậy cũng chỉ có thể coi như đáng đời hắn thôi. Kẻ ác sẽ gặp phải chó điên* mà.”
(*Biến tấu từ câu Kẻ ác sẽ gặp phải báo ứng.)
Tiểu Quận chúa vỗ tay: “Huynh nói chí phải!”
Ôn Doanh im lặng nghe bọn họ nói xong, lúc này mới tiến lên chào.
Ánh mắt Quận chúa Tích Hoa chuyển qua hắn, thấy người tới có đôi mắt sáng như sao, dáng vẻ đẹp như ngọc. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng quan sát ở khoảng cách gần như vậy, vẫn khiến mặt nàng hơi ửng đỏ.
Lăng Kỳ Yến liếc nhìn vị Quận chúa đang ngây ngốc kia, khóe môi hơi cong lên: “Đẹp không?”
Tiểu quận chúa bỗng bừng tỉnh, ngượng chín mặt. Dù sao nàng cũng là con gái, cứ vô tư thoải mái ngẩn người ngắm nam nhân thế này, đúng là mất mặt mà.
Lại quay qua nhìn Ôn Doanh tuấn lãng thanh cao, tim nàng đập bình bịch, hết chịu nổi rồi, bèn nhỏ giọng hỏi Lăng Kỳ Yến: “Đại biểu ca, người này thật sự là môn khách của huynh hả?”
“Tất nhiên rồi.”
“Chỉ là môn khách thôi sao?”
Lăng Kỳ Yến buồn cười nói: “Không thì sao?”
“Vậy . . . Ta nghe nói hắn là tiểu Tam Nguyên Án thủ của Ký Châu, mùa thu này sẽ thi Hương, nói không chừng còn đậu Tiến sĩ vào kỳ thi mùa xuân năm sau?”
Lăng Kỳ Yến biết rõ ý định của cô nhóc này. Giờ Ôn Doanh chỉ là Tú tài nghèo, không hợp với nàng. Nhưng nếu hắn đậu Tiến sĩ vào kỳ thi xuân năm sau, thậm chí lấy được một vị trí trong nhất giáp*, thì không phải Quận chúa có thể hạ giá** hay sao?
(*Ðời khoa cử, thi tiến sĩ lấy nhất giáp, nhị giáp, tam giáp để chia hơn kém. Nhất giáp chỉ có ba bậc, gồm Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa.
(**Hạ giá: Công chúa, quận chúa gả cho người không trong hoàng tộc đều gọi là hạ giá.)
Vả lại Ôn Doanh chỉ mới mười sáu tuổi, là tiểu Tam Nguyên Án thủ hiếm thấy nhất. Thành tích trong kỳ thi cuối năm sẽ không thấp, có khi còn đỗ Trạng nguyên!
Nghĩ như vậy, không hiểu sao Lăng Kỳ Yến lại thấy hơi khó chịu trong lòng.
Ôn Doanh vẫn một mực cúi đầu, cũng không biết có nghe rõ hai huynh muội này đang nói cái gì không.
“Muội muốn làm gì thế?” Lăng Kỳ Yến cười hỏi. Trong nụ cười ẩn chứa vẻ lạnh lùng, nhưng tiểu quận chúa đang đắm chìm trong gió xuân vẫn chưa phát hiện ra.
“Đại biểu ca, sau này muội có thể thường xuyên ghé phủ huynh chơi được không?”
Tiểu quận chúa mong chờ nhìn Lăng Kỳ Yến. Y dứt khoát từ chối: “Không thể! Bản vương đã nói nam nữ thụ thụ bất thân, nếu muội đến đây quá thường xuyên, bên ngoài sẽ đồn thổi lung tung đấy.”
Dân chúng ở Đại Thành rất cởi mở, không khắt khe lễ nghi giữa nam và nữ. Cho nên tiểu thư phu nhân trong phủ đều có thể đến xem mấy hoạt động như trận so tài cưỡi ngựa đá bóng vừa rồi, thậm chí tự ra sân cũng được, nhưng đấy là ở trước mặt mọi người, chứ nếu trai chưa vợ gái chưa chồng dám hẹn riêng trong phủ, truyền ra ngoài sẽ bị người khác dè bỉu.
Lăng Kỳ Yến vốn thờ ơ với chuyện này, y chỉ muốn nhanh chóng tống đối phương đi thôi.
Quận chúa Tích Hoa tức giận buông tay y ra, không giả vờ nữa: “Huynh đừng mơ! Bản quận chúa gả cho ai cũng không gả cho huynh đâu. Mẫu thân sẽ là người đầu tiên không đồng ý.”
Lăng Kỳ Yến mỉm cười nhắc nhở nàng: “Như nhau thôi. Nhưng tổ mẫu lại rất mong ta và muội thành đôi đấy, nếu bên ngoài thật sự đồn thổi mấy lời khó nghe, e là bà ấy sẽ dứt khoát chỉ hôn cho chúng ta, vì hạnh phúc của cả hai, sau này muội bớt đến đây quậy phá đi, tiễn khách.”
Lăng Kỳ Yến bắt đầu đuổi người, Quận chúa Tích Hoa nhìn sang Ôn Doanh, hơi không nỡ, cho đến khi bên ngoài có tiếng bẩm báo, nói Trưởng công chúa cho người đến gọi nàng về.
Nàng đành phải đứng dậy, cuối cùng còn trừng mắt nhìn Lăng Kỳ Yến, nói với y: “Nếu mẫu thân không đồng ý, ngoại tổ mẫu cũng không thể ép muội lấy huynh. Nhưng hôm qua muội tiến cung, đúng là ngoại tổ mẫu có nói muốn tuyển phi cho huynh. Tự huynh xem xét đi.”
Tiểu Quận chúa nói xong thì thoải mái rời đi. Lúc đi ngang qua Ôn Doanh, còn dừng chân nhìn hắn một lúc. Ôn Doanh vẫn nghiêm chỉnh, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.
Sau khi nàng rời khỏi, bỗng nhiên có một nha hoàn của phủ Công chúa quay lại đưa cho hắn một túi hương, kiêu ngạo nói: “Quận chúa thưởng cho ngươi.”
Ôn Doanh không nhận, nha hoàn kia dứt khoát nhét túi hương vào tay hắn, rồi chạy đi.
Cuối cùng đình hóng gió cũng yên tĩnh lại, Lăng Kỳ Yến gác chân cười nhạt nhìn Ôn Doanh, ghen tị nói: “Thằng nhóc nhà ngươi có sức hấp dẫn thật đấy, năng lực trêu hoa ghẹo nguyệt mạnh ghê, biểu ca của bản vương nhìn trúng ngươi, biểu muội của bản vương coi trọng ngươi. Ngươi nói xem ngươi có tài năng gì chứ?”
Ôn Doanh nhích về trước, quỳ ngồi kế bên Lăng Kỳ Yến, bóp nhẹ chân cho y.
Hai chân được xoa bóp mấy cái, cả người Lăng Kỳ Yến hơi nhũn ra, nói chậm hơn. Ngón tay y nắm lấy cằm Ôn Doanh, xoay trái xoay phải, cẩn thận ngắm mặt hắn: “Ngươi nói xem khuôn mặt này có thật không? Sao lại đẹp như vậy?”
Ôn Doanh hờ hững nói: “Điện hạ còn đẹp hơn ta.”
Khóe miệng đang cong của Lăng Kỳ yến thoáng cứng đờ, biết bao lời đùa giỡn mắc kẹt ngay miệng, phải nuốt lại. Y buông tay xuống, ngã về ghế.
Ôn Doanh vừa bóp chân cho y, vừa ngước lên nhìn y hỏi: “Tai nạn hôm cúng bái của Thái tử là do điện hạ sắp xếp à?”
Lăng Kỳ Yến nhắm mắt, hừ lạnh hai tiếng.
“Điện hạ không sợ bị tra ra sao?”
“Nếu bản vương dám làm thì tất nhiên sẽ không để lại chứng cứ.” Lăng Kỳ Yến nói xong lại nhìn hắn dò xét, “Sao vậy? Lo cho bản vương à?”
Ôn Doanh chưa kịp nói, Lăng Kỳ Yến đã phất tay ngắt lời: “Được rồi, ngươi lại sắp nói bản vương là chỗ dựa của ngươi, nếu ta gặp rắc rối ngươi cũng không sống yên được đúng không, im miệng đi.”
Hắn im lặng, tiếp tục bóp chân cho y, động tác cẩn thận, vô cùng kiên nhẫn.
Lăng Kỳ Yến hỏi: “Chân ngươi lành rồi sao?”
“Đa tạ điện hạ quan tâm, đã lành rồi.”
Lăng Kỳ Yến nhớ lại lúc thằng nhóc này vào cửa, đúng là không đi khập khiễng nữa, nên bỏ qua, không hỏi tiếp.
Y lại nhắm mắt, chân được xoa bóp đến thoải mái, miệng thỉnh thoảng bật ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ, dinh dính nhơm nhớp, làm phiền đến người khác.
Ôn Doanh lơ đãng nghe thấy, tay dần bóp mạnh hơn.
Qua một lúc lâu, hắn nhỏ giọng hỏi Lăng Kỳ Yến: “Điện hạ định kết hôn à?”
“Không biết nữa, chắc là vậy.” Lăng Kỳ Yến trả lời đại, dáng vẻ thờ ơ.
“Sao điện hạ lại không thích vị tiểu Quận chúa ban nãy?”
Lăng Kỳ Yến cười khẽ: “Sao bản vương phải thích con nhóc đã cùng nhau tè dầm lớn lên với mình chứ?”
“Thái hậu nương nương muốn làm mai cho hai vị, nhưng Trưởng Công chúa Hoa Anh không hài lòng à?”
“Tất nhiên là cô mẫu không hài lòng rồi. Bà vốn xem thường dạng công tử bột như bản vương. Hơn nữa, chắc ngươi cũng từng nghe thấy lời đồn bản vương khắc vợ.” Lăng Kỳ Yến hờ hững nói, giống như đang kể chuyện của người khác vậy.
Ôn Doanh nhíu mày.
Đúng là hắn từng nghe người ta nhắc đến, Dục vương điện hạ được ban hôn vào năm mười bốn tuổi, hôn thê là con gái hầu phủ, kết quả trước ngày thành hôn nửa tháng, cô nương kia bị nhiễm lạnh, đi đời nhà ma. Nửa năm sau, Thái hậu lại bảo y cưới con gái nhà quan nhị phẩm, chỉ hôn chưa đến ba tháng, vị hôn thê đã chết đuối dưới ao sen trong nhà.
Từ đó, bên ngoài bắt đầu đồn Lăng Kỳ Yến khắc vợ, lan truyền đến mức tất cả mọi người đều biết. Bây giờ Thái hậu muốn chỉ hôn ai cho y cũng phải đắn đo rất lâu.
Lăng Kỳ Yến thì sao cũng được, vốn dĩ y chẳng muốn kết hôn sớm như vậy, trên người y vẫn còn bí mật khó nói, lấy vợ chỉ tổ thêm rắc rối.
Lăng Kỳ Yến cười nhìn Ôn Doanh: “Sao nào? Ngươi sợ rồi hả? Bản vương khắc vợ chứ có khắc ngươi đâu. Không lẽ ngươi muốn làm vợ của bản vương à?”
Y nói xong, bàn tay xấu xa lại sờ lung tung trên ngực hắn, hết nắn rồi lại xoa. Ôn Doanh nghiêm mặt bắt lấy tay y, đẩy mạnh ra. Lăng Kỳ Yến giơ tay lên định tát Ôn Doanh một cái, nhưng lúc y đối diện với đôi mắt nặng nề quật cường của hắn, rồi thoáng nhìn gương mặt trắng bóc tuấn tú kia, tay chợt dừng ở không trung.
Bỏ đi . . . Y không nỡ đánh người đẹp.
Lỡ tát hỏng gương mặt xinh như hoa như ngọc ấy thì tiếc lắm.
Lăng Kỳ Yến tức giận buông tay, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ngươi thật sự không biết điều.”
“Cảm ơn điện hạ khoan dung, không so đo với học trò.” Ôn Doanh cúi đầu, ngoan ngoãn cảm ơn y.
Lăng Kỳ Yến cảm thấy dễ chịu hơn, giơ tay ra: “Cái túi hương vừa nãy con nhóc Tích Hoa tặng ngươi đâu rồi?”
Ôn Doanh đưa túi hương cho y, không hề tiếc nuối.
Lăng Kỳ Yến tiện tay ném đi: “Sau này cách xa nó ra một chút.”
__________________
Hết chương 10.