Lúc này đầu óc của Lăng Kỳ Yến đã không còn tỉnh táo nữa. Lúc bị cưỡng hôn thì nức nở một tiếng, thế mà lại tạo cơ hội cho Ôn Doanh tiến vào.
Cái lưỡi mềm mại ẩm ướt mạnh mẽ chen vào miệng y, hắn chỉ định liếm cắn một hồi. Lăng Kỳ Yến chưa từng trải qua chuyện này nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng, nghẹn ngào rên lên rồi lắc đầu quầy quậy, cố gắng giãy dụa để thoát ra. Ôn Doanh dùng cả cơ thể kìm kẹp đối phương, còn bóp cằm y bằng một tay, nhằm giúp mình dễ dàng tiến sâu hơn.
Tất cả những nơi nhạy cảm nhất trong khoang miệng đều bị cái lưỡi gây rối kia liếm qua, Lăng Kỳ Yến hết chịu nổi, nước miếng y bỗng trào ra nhưng bị Ôn Doanh liếm sạch.
Vốn dĩ trên người Lăng Kỳ Yến chỉ còn khoác một lớp áo trong, trong quá trình cọ xát mãnh liệt đã bị banh rộng ra, để lộ một mảng da ngực trắng nõn.
Miệng Ôn Doanh bắt đầu di chuyển, lướt qua cần cổ thon dài của Lăng Kỳ Yến rồi cắn hờ vào xương quai xanh nhạy cảm nhất, khiến tiếng thở dốc của y dần nặng nề hơn, nhưng hắn không chịu dừng lại, cuối cùng còn ngậm lấy một bên đầu vú đang run rẩy dựng đứng lên của đối phương, đầu lưỡi bắt đầu vỗ về chơi đùa với nó, liếm ướt cả một vùng xung quanh, trong khi ngón tay linh hoạt vẫn không quên vuốt ve đầu vú bên kia.
Lăng Kỳ Yến chẳng chịu nổi kích thích thế này, y cong người lên theo phản xạ, rên rỉ thành tiếng.
Môi Ôn Doanh trượt tiếp xuống dưới, lướt từ ngực qua bụng y, để lại một vệt nước nhòe nhoẹt trên đường di chuyển.
Bị hắn sờ mó lâu như vậy, “em trai” thanh tú của Lăng Kỳ Yến đã cứng ngắc rồi, nó vểnh cao lên, trên đỉnh còn rỉ ra chất lỏng thấm ướt cả quần lót.
Ôn Doanh cởi quần giúp Lăng Kỳ Yến, y cũng phối hợp theo, cơ thể trần truồng không một mảnh vải nhanh chóng phơi bày trước mặt hắn.
Trên người vị Dục Vương điện hạ sống trong nhung lụa từ nhỏ này chẳng có lấy một vết sẹo nào, đúng là hoàn hảo đến từng cọng lông, tựa như một vật báu hảo hạng mà người phàm chỉ có thể đứng nhìn từ xa, thế nhưng lúc này y lại bị Ôn Doanh đè xuống sờ mó khắp nơi.
“Bản vương muốn . . . “
Lăng Kỳ Yến ra lệnh bằng một giọng nói đầy nũng nịu, “em trai” y ngày càng nhô cao hơn, Ôn Doanh lập tức há miệng ngậm nó vào. Trong mấy ngày qua, hắn đã dùng miệng giúp vị tiểu điện hạ yếu ớt này rất nhiều lần, cũng coi như quen việc dễ làm, vậy mà giờ hắn chỉ qua loa mút mấy cái, Lăng Kỳ Yến còn chưa “thoải mái” đã nhả ra rồi.
“Ưm. . . ” Lăng Kỳ Yến rên thành tiếng, như thể mất hứng, y mơ màng nhìn xuống cái tên đang vùi đầu vào “em trai” mình kia.
Ôn Doanh bóp nhẹ bờ mông đầy đặn cong vểnh của Lăng Kỳ Yến, bàn tay chạm phải một mảnh da mềm mại trắng mịn, hắn vẫn không chịu làm theo ý của y mà dời môi xuống lớp thịt mềm mại nơi bắp đùi, sau đó lướt qua đường cong căng chặt nối từ cẳng chân đến bàn chân.
Lúc Ôn Doanh liếm bàn chân y, cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng nhịn hết nổi, y bỗng rên to thành tiếng, ngay khi đầu ngón chân bị ngậm lấy, “cái vật” chưa xài bao giờ, còn cứng ngắc nãy giờ kia đã bị kích thích đến mức phun trào.
Hiện giờ, đầu óc vốn mờ mịt của Lăng Kỳ Yến đã trở nên trống rỗng hoàn toàn, ham muốn được phóng thích khiến cả người y như bay lên mây, cảm giác thoải mái dần lan đến từng cọng lông trên cơ thể, hình như tất cả bọn chúng đều đang reo hò, đôi mắt mê mang trợn thật to, y há miệng thở hổn hển, thỉnh thoảng còn bật ra vài tiếng rên rỉ nỉ non.
Ôn Doanh đẩy người lên, hai tay chống ở hai bên người Lăng Kỳ Yến, hắn buông mí mắt nhìn y chăm chú, trong mắt nhuốm đầy ham muốn hòa quyện với khát khao mãnh liệt, không ngừng dụ dỗ ý chí của hắn.
Lăng Kỳ Yến vẫn chưa tỉnh táo, y vô thức giơ tay xoa ngực Ôn Doanh, lúc chạm phải đầu vú đo đỏ, y ngỡ vừa tìm được món đồ chơi mới bèn rướn người lên liếm nó.
Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Ôn Doanh bỗng đứt phựt, hắn giữ chặt bả vai Lăng Kỳ Yến, đè đối phương xuống, rồi hôn môi y lần nữa.
Môi lưỡi quấn lấy nhau đầy kịch liệt, Ôn Doanh mặc kệ tất cả mà trút hết những ham muốn mãnh mẽ đã không thể kìm nén từ lâu của mình.
Lăng Kỳ Yến nhanh chóng bị hôn đến mềm nhũn, y nằm đờ ra giường trong trạng thái sống chết mặc bay, mặt đỏ như son, đôi mắt hoa đào cũng rơm rớm nước, nốt ruồi nơi đuôi mắt bỗng trở nên quyến rũ hơn, kết hợp với vẻ mặt mơ màng mệt mỏi càng thêm mê hoặc lòng người.
Ôn Doanh quỳ lên, nhìn chằm chằm xuống cái người xinh đẹp có một không hai bên dưới, ánh mắt sâu lắng tựa như một loài chim dữ đang rình rập con mồi vậy.
Hắn tháo thắt lưng ra, cởi bỏ từng món trên người, sau đó kéo màn che xuống, trong cái nhìn mê man khó hiểu của Lăng Kỳ Yến, cơ thể cường tráng trần trụi của Ôn Doanh lại đè xuống, ôm chặt y vào lòng.
Hai cơ thể trần truồng dán sát nhau, có lẽ Lăng Kỳ Yến cảm thấy thoải mái, nên mới quấn cả tay chân lên người đối phương, không ngừng di chuyển cọ xát “em trai” lại cứng lần nữa vào người hắn.
Ôn Doanh dùng sức vừa phải vỗ ra từng làn sóng trắng* trên mông Lăng Kỳ Yến, y càng áp sát đối phương hơn, từng tiếng rên rỉ ngọt ngào vang lên, nghe vô cùng quyến rũ.
(*Giải thích một chút từng làn sóng trắng, là kiểu đập vào mấy cái mông chắc nịch thì nó sẽ nảy tưng tưng lên ấy, nảy lên nảy xuống sẽ tạo ra sóng =))) )
Ngón tay dính mỡ chen vào chỗ bí mật giữa hai cánh mông, “hoa cúc” nhanh chóng bị banh ra. Khi đầu óc rối loạn của Lăng Kỳ Yến còn chưa kịp phát hiện gì, thì “hoa cúc tham ăn” đã “cắn” chặt vật lạ kia rồi.
Đầu ngón tay Ôn Doanh bắt đầu di chuyển bôi mỡ khắp nơi nhằm “mở đường”. Nhịp thở của hắn dần nặng nề hơn, đôi môi nóng ẩm không ngừng hôn lên cổ y.
Lúc ngón tay Ôn Doanh chạm tới một vị trí nào đó, Lăng Kỳ Yến bỗng rên to hơn. Ánh mắt hắn chợt tối lại, ra sức đè xuống chỗ đó, khiến tiếng rên ngọt ngào kia vang lên ngày càng nhiều.
Ôn Doanh vừa ấn vừa vuốt liên hồi vị trí ấy, bên trong “hoa cúc” nhanh chóng mềm mại ẩm ướt. Sau đấy, hắn vòng tay qua hông Lăng Kỳ Yến, kéo y ngồi dậy, rồi nâng y đặt xuống “em trai” đã cứng đến sắp nổ tung của mình.
Cơ thể dần bị xâm nhập từng chút một, Lăng Kỳ Yến ngẩng đầu há mồm thở dốc, cổ ngứa ra sau tạo thành một đường cong mê người, tiếp đó thì bị kẻ đang vừa tiến vào người y vừa ôm y cắn lên trái cổ.
“Ưm. . . a. . . “
Lăng Kỳ Yến rên vài tiếng ngắc ngứ. Bỗng nhiên Ôn Doanh đang bóp eo y húc mạnh lên, đẩy “em trai” của mình vào hẳn bên trong, khiến y hét lên sợ hãi theo phản xạ, hắn đành chặn lại miệng y.
Lăng Kỳ Yến vô thức thít chặt “hoa cúc”, đồng thời cũng cắn chặt vật vừa xông vào kia. Ôn Doanh không nhịn nữa, nhanh chóng đâm rút, lần nào “em trai” to lớn của hắn cũng đâm thẳng đến nơi sâu nhất trong cơ thể y, không ngừng nghiền ép lên vị trí nhạy cảm nhất.
Sau cơn đau ngắn ngủi là sung sướng cực hạn. Lăng Kỳ Yến sắp bị ép điên rồi, khoái cảm tê dại từ “nơi giao nhau” giữa hai người dần lan khắp người y. Ham muốn của y ngày càng bùng nổ theo từng lần đâm rút nhanh như chớp của Ôn Doanh.
“Em trai” của Lăng Kỳ Yến liên tục cọ vào bụng Ôn Doanh cũng bắt đầu phun trào chất lỏng. Nơi kết hợp giữa hai người còn ẩm ướt hơn, lần nào Ôn Doanh rút khỏi người y cũng kéo ra một ít chất lỏng dinh dính, khiến vùng lông xung quanh đó dính thành một nùi, trông cực kỳ dâm đãng.
Sau một lúc “làm ngồi”, Ôn Doanh thở phì phò, đè Lăng Kỳ Yến xuống giường, rồi phủ lên người y, hung hăng “yêu thương” y trong tư thế nguyên thủy nhất.
Mỗi lần hắn đều rút ra tận cửa “hoa cúc” rồi lại đâm mạnh vào trong, giường lớn bằng gỗ tử đàn chẳng chịu nổi sức mạnh này mà cọt kẹt rung lắc, tiếng bành bạch do da thịt vỗ vào nhau vang lên không dứt.
Tiếng thét chói tai và tiếng rên rỉ của Lăng Kỳ Yến đều bị Ôn Doanh nuốt vào bụng. Khóe mắt bị khoái cảm đang ngày càng dâng cao ép ra nước mắt. Cơ thể trắng nõn được phủ thêm một lớp màu hồng của tình dục, hai chân giang rộng hơn, đầu ngón chân cuộn lại, bàn chân mịn màng đạp lên đùi Ôn Doanh, rồi vòng qua eo hắn, sau đó không ngừng lắc lư theo động tác lên xuống của đối phương.
Đâm vào rút ra hơn trăm lần, hai cơ thể mướt mồ hôi quấn quýt chuyển động lên xuống cùng nhau. Pháo hoa nổ liên tục trong đầu Lăng Kỳ Yến, y nâng eo phối hợp với người bên trên theo phản xạ, rất nhanh đã “bắn” ra. Ôn Doanh cũng không nhịn nữa, hắn đâm sâu xuống cơ thể y, “bắn” thẳng vào trong.
Cả hai ôm nhau thở phì phò, “em trai” đã bắn của Ôn Doanh còn nằm trong “đường hầm” mềm mại căng mịn của Lăng Kỳ Yến, hắn không rút khỏi đấy mà ôm chặt y trao đổi một nụ hôn nóng ướt triền miên, sau đó hắn lật người y lại trong tư thế “kết hợp”, rồi vừa liếm vừa hôn sống lưng mướt mồ hôi của đối phương.
Lăng Kỳ Yến không chịu nổi mà vặn vẹo người, khiến “em trai” đang cắm trong người y của Ôn Doanh nhanh chóng cứng lên và ngẩng cao đầu, chầm chậm đong đưa qua lại.
“A, mau. . . “
Lăng Kỳ Yến lại rên rỉ thành tiếng, Ôn Doanh nắm eo nâng người y dậy, bắt đầu vòng “chiến đấu” thứ hai.
Đã qua giờ Tý, Lăng Kỳ Yến nằm bò ra giường, ngủ say sưa.
Mặt mày y đỏ rực, khóe mắt còn đọng nước, ngủ vô cùng ngon, mái tóc dài mướt mồ hôi được xõa tung trên bờ vai trần trụi đã che bớt phần nào những dấu vết mờ ám bị lộ ra ngoài.
Đây là lúc vị Dục vương điện hạ cao quý, ngang ngược buông thả trở nên ngoan ngoãn nhất, thậm chí còn khiến người ta nghĩ nhầm là y rất yếu đuối.
Nhưng đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Ôn Doanh duỗi tay vuốt ve gò má Lăng Kỳ Yến, còn lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán y, cuối cùng còn hôn lên bả vai đối phương một cái nữa mới chịu đứng dậy xuống giường.
Sau khi nhặt từng món đồ mặc vào xong, hắn phải nhắm mắt đợi cho vẻ mặt bình tĩnh lại rồi mới bước ra phòng ngoài mở cửa.
Giang Lâm và đám người hầu vẫn luôn chờ ngoài cửa, ông ta đang định tiến vào thì bị Ôn Doanh ngăn cản.
Trong phòng tràn ngập mùi vị dâm đãng, còn thoang thoảng hương thơm của loại thuốc mỡ kia. Giang Lâm thầm giật mình, bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt, nếu đã dùng thuốc mỡ mà tên này vẫn còn bình tĩnh như thường ra ngoài xin nước nóng, tức là điện hạ…
“Ngươi… ngươi đã làm gì điện hạ rồi?” Giang Lâm trừng muốn nứt mắt.
Bị vị công công này nhìn bằng ánh mắt tức giận, Ôn Doanh cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ bình tĩnh dặn dò ông ta: “Mang nước nóng đến đây đi.”
“Thật ra ngươi đã làm gì điện hạ rồi?!”
Giọng Ôn Doanh còn lạnh hơn ban nãy: “Điện hạ đang ngủ, ngươi cứ định lớn tiếng đánh thức ngài ấy ư?”
“Ngươi…!”
Giang Lâm thở hổn hển, Ôn Doanh vẫn bày ra vẻ mặt hờ hững như cũ, hai người giằng co một hồi. cuối cùng Giang Lâm đành giậm chân xoay người, sai người mang nước tới.
Ôn Doanh đứng chờ ngay cửa, không cho kẻ nào vào trong, cũng chẳng chịu trả lời câu hỏi của Giang Lâm.
Đến khi nước nóng được đưa tới, hắn tự tay bưng vào phòng rồi đóng cửa lại.
Ôn Doanh xốc màn lên, vắt khăn nóng, cẩn thận lau sạch sẽ mấy vết bẩn trên người Lăng Kỳ Yến. Y mơ màng lầm bầm vài tiếng, hình như đang cảm thấy khó chịu, Ôn Doanh lập tức vỗ nhẹ hông đối phương để vỗ về y. Lăng Kỳ Yến xoay người sang hướng khác, ngủ tiếp.
Mặc áo trong và đắp chăn cho y xong, Ôn Doanh mới ngồi xuống mép giường, vén lọn tóc che khuất sườn mặt y ra sau tai, rồi giơ tay vuốt nhẹ má y hồi lâu, sau đó lặng lẽ thở dài một hơi.
Ngày mai khi điện hạ tỉnh lại, chắc chắn sẽ đánh mắng hắn một trận, hoặc có thể đuổi hắn đi.
Nhưng hắn không hối hận.
Cho dù hết thảy những chuyện tối nay chỉ là giấc mộng xuân tuyệt đẹp mà hắn trộm được.
Lăng Kỳ Yến dần ngủ sâu hơn. Ôn Doanh ghé mặt lại gần, cẩn thận hôn lên môi y.
Cuối giờ Dần, giọng nói của Giang Lâm cực kỳ nhỏ truyền từ ngoài màn vào: “Điện hạ, nên dậy rồi. Hôm nay là lễ Vạn Thọ, cần tiến cung đúng giờ.”
Dường như Lăng Kỳ Yến có cảm giác mình vừa trải qua một giấc mơ đẹp. Trong mơ, tên tú tài luôn ra vẻ kia đã chịu theo y, còn dịu dàng tìm cách lấy lòng y. Cuối cùng y cũng có thể bày ra dáng vẻ oai phong của mình, đạt được ước muốn bao lâu nay.
Lăng Kỳ Yến mở mắt ra, những cái bóng mờ ảo vụt qua mắt y, đầu óc rối loạn chợt trống rỗng trong giây lát, mãi đến khi lại nghe thấy giọng nói của Giang Lâm: “Điện hạ, nô tỳ cho người vào hầu hạ ngài thức dậy.”
Lăng Kỳ Yến nhúc nhích cơ thể, đụng chạm đến nơi khó nói kia, đau đến mức phải rên thành tiếng theo phản xạ. Trong đầu bỗng nhiên có thứ gì đó nổ tung, những hình ảnh say rượu đêm qua như lũ tràn vào não y.
! ! !
Tên… tú… tài… khốn… nạn… đáng… chết!!!
Một khắc sau, cả Giang Lâm và đám người hầu đều bị đuổi ra ngoài hết. Ở trong phòng, Lăng Kỳ Yến như phát điên mà ném đồ lung tung, bọn người hầu quỳ ở ngoài không dám ngẩng đầu lên, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ truyền từ trong ra.
Chẳng ai chịu đựng nổi cơn thịnh nộ của Dục vương điện hạ.
Ôn Doanh bỗng xuất hiện ngoài cửa phòng, không nói lời nào mà dứt khoát quỳ xuống đất.
Cả đêm hôm qua hắn không ngủ được, lúc trở về tắm rửa xong thì ngồi thừ người dưới ánh đèn đến tận bình minh, sáng sớm lập tức qua đây xin lỗi Lăng Kỳ Yến.
Nhìn thấy Ôn Doanh, Giang Lâm chỉ cảm thấy răng ê tới nhức nhối, thầm mắng thằng nhóc này lên bờ xuống ruộng trong lòng.
Qua thêm nửa khắc, trong phòng dần yên tĩnh lại, không còn nghe thấy tiếng động gì nữa. Giang Lâm do dự đứng dậy, đang xoắn xuýt có nên tiến vào hay không thì bỗng nhiên Lăng Kỳ Yến mở tung cửa, nghiêm mặt đi ra.
Y chỉ mặc một lớp áo trong, tóc vẫn còn xõa, nơi cổ thấp thoáng mấy vết đỏ nhàn nhạt, vốn dĩ là một hình ảnh rất quyến rũ nhưng bởi vì vẻ giận dữ quá mức rõ ràng trên mặt y khiến tất cả mọi người, ngoại trừ Ôn Doanh, đều quỳ rạp xuống đất, chẳng dám thở mạnh.
Nhìn thấy Ôn Doanh đang quỳ dưới đất, Lăng Kỳ Yến bước nhanh đến, giơ chân đạp thẳng vào ngực hắn.
Nhưng cơ thể y vốn yếu ớt, đêm qua còn bị “chơi” quá sức, vừa chuyển động được tí đã đụng tới “chỗ đau” kia, mới đá nhẹ hều mà khiến y lảo đảo suýt ngã.
Lăng Kỳ Yến tức đỏ mắt, hung hăng trừng Ôn Doanh một hồi, sau đó tát hắn một cái, rồi phun một chữ qua hàm răng nghiến chặt: “Cút.”
Ôn Doanh không chống cự, gắng gượng chịu đựng tất cả, một bên má lập tức hiện lên dấu bàn tay đỏ rực.
Hắn vẫn quỳ thẳng lưng như cũ, nhìn chằm chằm vào ánh mắt tràn ngập tức giận của Lăng Kỳ Yến.
Y cuộn tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt bản vương? Ngươi nghĩ bản vương sẽ không giết ngươi thật sao?”
“Muốn giết hay róc thịt là tùy điện hạ, học trò đều nhận hết.” Ôn Doanh nói bằng chất giọng khàn, “Điện hạ muốn phạt học trò thế nào cũng được, học trò sẽ không nói nửa câu oán hận ngài.”
Lăng Kỳ yến cười gằn: “Ngươi giỏi, giỏi lắm, ngươi như vậy gọi là gì nhỉ? Hiên ngang lẫm liệt, coi thường cái chết? Ngươi cảm thấy bản vương dễ tính quá, nên mới cả gan làm thế với bản vương sao?”
“Học trò không dám.”
“Ngươi không dám! Ngươi còn chuyện gì không dám làm chứ?!” Lăng Kỳ Yến giận điên người.
Ôn Doanh không nói tiếp nữa, chỉ ưỡn lưng thẳng tắp, vẻ mặt bình tĩnh, bày ra dáng vẻ để mặc Lăng Kỳ Yến xử lý.
Y thấy thế lại càng tức hơn: “Ngươi nghĩ bản vương không dám làm những việc mà người khác dám làm hay sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên mất vị bạn học kia của mình chết như thế nào ư?”
Ánh mắt Ôn Doanh chợt toát lên vẻ u ám: “Điện hạ sẽ không làm vậy, điện hạ cũng chẳng phải dạng người đó. Ngài chỉ đang giận học trò thôi, ngài sẽ không làm chuyện mà ngài vốn khinh thường, để rồi tự phá hủy phẩm cách của mình.”
“Ngươi đừng ra vẻ như hiểu bản vương lắm!”
Lăng Kỳ Yến điên tiết, dù đạp chết tên khốn khiếp này cũng không thể giúp y hả giận, còn bực hơn là trong mắt hắn chẳng xuất hiện tí sợ hãi hay ăn năn nào, hắn dựa vào đâu! Dựa vào đâu chứ!!
Ôn Doanh ngước lên, bình tĩnh nhìn Lăng Kỳ Yến: “Điện hạ, học trò phải làm gì mới khiến ngài bằng lòng nguôi giận?”
“Ngươi còn muốn bản vương nguôi giận?” Lăng Kỳ Yến đạp hắn thêm cái nữa, “Bản vương nguôi không nổi cơn giận này! Cũng chẳng thể nuốt trôi nó được!”
“… Điện hạ bớt giận, đừng giận quá mức mà hại cơ thể.”
“Bản vương muốn giết ngươi! Chắc chắn bản vương phải giết ngươi!”
“Điện… điện hạ, hay là thay đồ tiến cung trước đã, kẻo trễ giờ mất.” Giang Lâm kịp thời lên tiếng, liều mình xen vào, nhắc nhở Lăng Kỳ Yến.
Không phải ông ta muốn giúp Ôn Doanh, mà là vì hiếm khi thấy Lăng Kỳ Yến giận như vậy, nếu còn giằng co tiếp, e là cả bọn sẽ gặp họa mất. Bây giờ y vẫn chưa nhớ ra, nhưng lỡ lát nữa ngẫm lại thì chẳng ai trong đám người hầu hạ đêm qua thoát nạn được.
Nói chi tới hôm nay còn là lễ Vạn Thọ quan trọng của bệ hạ, không thể đến trễ.
Lúc này Lăng Kỳ Yến mới cảm thấy lạnh, y chỉ khoác một lớp áo trong mỏng tang nên giờ đang run rẩy trong gió thu. Mặt y trắng bệch nhưng hai mắt lại đỏ bừng, giống như tủi thân do vừa bị ai đó bắt nạt tàn nhẫn vậy, cặp mắt vốn cực kỳ xinh đẹp kia đã rơm rớm nước.
Thấy Lăng Kỳ Yến vẫn đứng yên trừng mắt nhìn Ôn Doanh, Giang Lâm bèn liếc mắt ra hiệu, có một tiểu thái giám lanh lợi vội vàng đứng dậy, chạy nhanh vào phòng lấy một chiếc áo choàng ra, rồi phủ lên người y.
Sau khi cảm thấy ấm hơn tí, lý trí suýt nữa bị lửa giận thiêu rụi của Lăng Kỳ Yến mới gắng gượng quay về, y nhắm mắt lại, cố dằn cơn giận này xuống, tiếp đó xoay người vào phòng, mặc kệ Ôn Doanh đang quỳ dưới đất.
Trong phòng vô cùng bừa bãi, Lăng Kỳ Yến đã ném hết tất cả đồ vật có thể ném. Giang Lâm sai người nhanh chóng dọn sạch, rồi hầu hạ Lăng Kỳ Yến thay đồ, rửa mặt, chải đầu và buộc tóc.
Mấy nha hoàn cẩn thận kéo đống chăn rối một nùi trên giường xuống, có vài người trong đó cứ lóng nga lóng ngóng.
Dù đã hầu hạ Lăng Kỳ Yến lâu lắm rồi nhưng đây là lần đầu các nàng gặp tình huống này.
Vị Dục vương điện hạ của bọn họ trông phong lưu thế thôi, chứ thật ra vẫn chỉ là một chú chim non chính cống. Cả đám nha hoàn xinh đẹp trong phủ đều muốn trèo lên giường của điện hạ, y cũng tỏ ra yêu thương tất cả, chỉ cần vui vẻ sẽ sờ tay hay hôn má mấy cái, còn rất hào phóng ban thưởng đủ thứ, khiến các nàng mê y như điếu đổ. Nhưng mặc cho bọn họ tranh đến sức đầu mẻ trán, điện hạ lại chẳng chịu chạm vào ai cả, thế mà bây giờ, tên tú tài nghèo nương nhờ quý phủ này dám đụng vào điện hạ của mình…
Nói ra việc này, ai tin được chứ? Ai dám tin đây?
Tuy bàn về sắc đẹp, dù các nàng hợp thể cũng không sánh bằng điện hạ.
Mặt mày Lăng Kỳ Yến u ám, không nói năng gì, còn tỏa hơi lạnh khắp người. Đám người hầu đều biết ý, khi làm việc chẳng dám phát ra tiếng động lớn, chỉ sợ bị y lôi ra trút giận.
Nửa giờ sau, Lăng Kỳ Yến mặc ngay ngắn lễ phục của Thân vương ra khỏi cửa. Ôn Doanh vẫn còn quỳ tại chỗ, y cứ kệ hắn mà rời đi một mạch.
Trên xe ngựa vào cung, Lăng Kỳ Yến dựa vào gối tựa sát thành xe, chỉ cảm thấy cả người như bị bánh xe cán qua, chỗ nào cũng đau. Vừa nhớ đến hết thảy đau đớn này là do ai ban tặng, y lập tức muốn quay đầu về phủ, treo đối phương lên, quất một trận.
Không, quất roi cũng chưa thể giúp y hả giận được.
Mới nghĩ đến rõ ràng mình là thân vương, là con cả dòng chính của Hoàng đế, vậy mà phải chịu nhục nhã như vậy, Lăng Kỳ Yến đã tức đỏ mắt, y âm thầm mắng chửi hết mười tám đời tổ tiên của Ôn Doanh.
Mãi đến khi xe ngựa dừng trước cửa cung, còn nghe thấy có người ở ngoài nhỏ giọng nhắc nhở y, Lăng Kỳ Yến mới bình tĩnh lại, mở cửa để người hầu đỡ xuống xe.
Giờ Thìn hai khắc, chuông cổ ở điện Đại Thanh được đánh vang, Hoàng đế bước lên long ỷ, tiếp nhận trăm lạy chúc thọ của vương tôn quý tộc, quan viên trong triều và sứ thần ngoại quốc.
Các vị hoàng tử dẫn đầu thay nhau dâng quà mừng thọ cho bệ hạ.
Đúng như dự đoán, Thái tử Lăng Kỳ Ngụ vừa đưa ra bức tranh vạn dặm giang sơn đã khiến long nhan vui vẻ, Hoàng đế thích đến mức nói ba từ “tốt” liên tiếp, còn sai người lập tức mang đi treo trong Ngự thư phòng.
Thái tử chiếm được lòng vua, tất nhiên đây là việc tốt. Lăng Kỳ Ngụ hớn hở, mặt mày tươi rói, tựa như đã nhìn thấy cảnh mình ngồi ở vị trí kia tiếp nhận ba quỳ chín lạy của mọi người vào mấy năm sau vậy, chắc chắn cuối cùng gã sẽ đạt được tất cả mong muốn.
Lăng Kỳ Yến đứng sau Lăng Kỳ Ngụ, chỉ cách một bước chân, nãy giờ luôn lơ đãng, nên không nghe được Thái Tử vừa nói cái gì, cũng chẳng để ý Hoàng đế khen gã thế nào, ngay cả khi đến lượt mình, phải nhờ Tam hoàng tử nhắc khẽ y mới bừng tỉnh, vội vã rời hàng tiến tới, dâng quà mừng thọ lên.
Lăng Kỳ Yến bước thong thả, tiến cung từ sáng, y hết quỳ lại đứng, khiến cơ thể bị lăn qua lộn lại gần cả đêm càng khó chịu hơn, cứ đi một bước sẽ cảm thấy “chỗ đó” đau âm ỷ, dù Lăng Kỳ Yến hận đến ngứa răng cũng chỉ biết chịu đựng.
Vốn dĩ lúc Hoàng đế thấy dáng vẻ lơ đãng kia của y đã hơi mất hứng, nhưng tới khi nhìn rõ món quà mà y dâng lên, nụ cười mới xuất hiện lại trên mặt ông ta.
Trên mâm ngọc có đính một trăm hạt gạo rắc bột vàng được khắc chữ “Thọ” thành một chữ “Thọ” bằng vàng lớn. Hoàng đế cầm kính lúp xem kỹ một hồi, thật ra món đồ trông bình thường này lại có nét độc đáo riêng, mỗi một hạt gạo rắc bột vàng đều được khắc những kiểu chữ “Thọ” khác nhau, thông qua kính lúp có thể cảm nhận rõ sự tinh tế và tình cảm của người điêu khắc.
Lăng Kỳ Yến nói dối trơn tru: “Nhi thần đã tự tay khắc một bức tranh chữ thọ trong mấy tháng liền, mong phụ hoàng sống lâu trăm tuổi, trọn đời bình yên khỏe mạnh và hạnh phúc, chúc Đại Thành mãi mãi hòa bình và sung túc, biển lặng gió yên mấy ngàn năm.”
“Hay!”
Hoàng đế vô cùng hài lòng, ban đầu còn nghĩ thằng nhóc Lăng Kỳ Yến này sẽ vơ đại món gì đó tặng mình lấy lệ thôi, trước giờ ông ta chưa từng đặt hy vọng vào đứa con trai trưởng dòng chính ấy. Ai ngờ lần này y có tâm như vậy, gạo khắc vừa tinh tế lại sống động, không cần bỏ quá nhiều công sức mà vẫn vô cùng ý nghĩa, chưa nói tới một trăm chữ Thọ kia thì Hoàng đế nào chẳng muốn thiên hạ thái bình, mùa màng bội thu chứ, tuy hạt gạo chỉ là một vật tầm thường nhưng nó lại là quà tặng tốt nhất.
Vì vậy trong lúc vui vẻ, Hoàng đế đã khen ngợi Lăng Kỳ Yến trước mặt quan viên, đây là lần đầu ông ta làm thế.
Lăng Kỳ Yến thầm cảm thấy yên tâm, dù sao cũng qua được ải này rồi. Hơn nữa phụ hoàng còn phá lệ khen y, việc này là nhờ phúc của Ôn Doanh. . .
Dường như cơn giận hồi sáng cũng vơi bớt đi, ít nhất vào lúc này, Lăng Kỳ Yến không còn khăng khăng đòi giết Ôn Doanh nữa.
Lăng Kỳ Ngụ liếc nhìn y, ánh mắt hơi tối lại, đăm chiêu suy nghĩ.
Sau khi đám quý tộc quan viên và sứ thần tặng quà xong, cũng đã tới trưa, mọi người bèn chuyển qua điện Tập Anh ăn tiệc.
Trong buổi tiệc, mọi người đều say sưa uống rượu, nghe hát xem múa.
Lăng Kỳ Yến ngồi cạnh Lăng Kỳ Ngụ. Y luôn phớt lờ vị Thái tử này, nhưng gã cứ chủ động bắt chuyện với y: “Đại ca, bức điêu khắc gạo kia mới lạ thật đấy, huynh kiếm đâu ra cách làm thế? Có tâm quá.”
“Vẫn kém xa ngươi, có thể tìm được Đại Nho* sống ẩn dật ở Giang Nam vẽ bức tranh vạn dặm giang sơn cho phụ hoàng. Ngươi có tâm hơn.”
(“Đại Nho: chỉ những nhà nho giáo thông thái ngày xưa.)
Lăng Kỳ Yến buột miệng nói thẳng, chẳng hề khách sáo, sau đó ngửa cổ uống rượu, rồi mặc kệ Lăng Kỳ Ngụ mà vui vẻ xem biểu diễn múa hát ở chính giữa điện.
Lăng Kỳ Ngụ đang định nói thêm gì đó nhưng thấy Lăng Kỳ Yến không thèm để ý mình, bèn siết chặt ly rượu trong tay, quyết định im lặng theo.